Ngày hôm sau.....
- Phó thiếu gia, cậu mau về nhà nghỉ đi cho đỡ mệt.
- Tôi không sao, chị đừng lo.
- Nhưng cậu đã ngồi ngoài phòng khách cả đêm rồi...
- Tôi đã bảo là không sao cơ mà ! Sao chị nhiều lời thế ?
- Tôi...
Cô hầu gái đó lấy chiếc điện thoại ra gọi điện.
- Phó...Phó phu nhân, thiếu gia không chịu về nhà cũng không chịu vào phòng nghỉ ngơi.
...Đầu dây bên kia :
- Tôi biết rồi.
Cô cứ đi làm việc của mình đi.
- Dạ vâng.
Cô hầu gái vừa quay người lại thì nhìn thấy Lục lão tiên sinh đi từ trong phòng ra.
- Lão gia ạ !
- Ừm.
Lục Vân Khương đi tới rồi ngồi cạnh Phó Trạch Diên.
- Sao thế chàng trai trẻ?
- Ô-ông, cháu...
- Lo lắng cho con bé đến thế cơ à ?
- Dạ.
Cháu lo lắm.
Cháu đã không bảo vệ tốt cho em ấy.
Lúc em ấy hoảng sợ nhất, cháu lại không thể nắm lấy tay em ấy, bên cạnh và xoa dịu nỗi sợ của em ấy.
- Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ tìm được con bé.
- Dạ vâng.
Đúng lúc đấy, Sâm quản gia chạy thục mạng từ ngoài vào, thở gấp rồi nói :
- Hộc...hộc...Lão gia, có tin tức của đại tiểu thư rồi ạ !
- Sao rồi ?
- Hộc...Bên phía cảnh sát đã tìm được vị trí ẩn náu của Lục Vân Triết.
* Ting * Họ gửi rồi đây.
Bỗng nhiên Trạch Diên chạy ra phía cổng, vừa chạy vừa nói :
- Sâm quản gia, chú mau nhắn địa chỉ vào điện thoại của cháu đi !
- Nhưng Phó thiếu...
- Mau lên ạ !
* Cạch *
Cậu bé mở cửa chiếc xe hơi đỗ ngay trước cổng và nói lớn :
- Mau chở tôi tới địa chỉ này !
- Phó thiếu gia ?
- Nhanh !
- Dạ, tôi đi ngay.
* Ting *
- Địa chỉ đây rồi ! Chú mau tới đó đi !
- Dạ rõ.
Khuôn mặt của Phó Trạch Diên lộ rõ tâm trạng lo lắng, bồn chồn.
“ Nhóc con, em nhất định không được xảy ra chuyện gì ! ”
Đến nơi.....
- Tới nơi rồi thưa Phó thiếu.
“ Nơi này là...công xưởng bỏ hoang ? ”
Phó Trạch Diên từ từ đi sâu vào bên trong.
Cậu bé nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ một căn phòng.
.
.
.
.
- Ông Lục, có vẻ như đám cảnh sát phát hiện ra chỗ này rồi đấy.
- Cậu nghĩ cái công xưởng bỏ hoang này ai biết được ? Mà mới bắt cóc con nhỏ này được một ngày thì làm sao tìm ra được nhanh thế.
- Nhưng tôi cứ thấy lo lo.
- Lo thì cút đi, để ông thuê người khác.
- Tôi chỉ nói thế thôi.
Thành công vụ này, không phải một phát lên tiên luôn à ? Dại gì mà cút.
- Lần này mà thành công, Lục Vân Khương sẽ phải đưa ta tất cả số cổ phần trong tay lão.
Đến lúc đó, tập đoàn Lục thị chắc chắn sẽ về tay ta ! Hahaha !
Trong khi đó.....
« Cháu đang ở chỗ công xưởng bỏ hoang rồi ! Ông đến chưa ạ ? »
« Có nghe ngóng được gì không cậu bé ? »
« Có ạ.
Lão Lục Vân Triết bảo nếu vụ bắt cóc này thành công, ông sẽ phải đưa hết cổ phần cho ông ta.
Ông ta còn nói Lục thị sẽ về tay ông ta nữa.
»
« Ông hiểu rồi.
Tìm chỗ trốn thật kĩ vào.
Ông với cảnh sát sắp đến nơi rồi !
« Dạ.
Khi nào ông đến nhớ nhắn cho cháu.
»
“ Trốn sao ? Ha ! Mình đã để nhóc con phải gặp nguy hiểm, sao mình có thể trốn tránh được cơ chứ ? Thế thì còn gọi gì là đàn ông.
”
Đúng lúc đó, Lục Vân Triết mở cửa phòng ra, thấy cậu, ông ta hét lớn :
- Thằng nhãi nào đây ? Sao mày lại đến chỗ này ?
“ Chết, bị phát hiện rồi ! Bây giờ chỉ còn cách cầm chân ông ta đến lúc Lục lão tiên sinh tôi thôi.
”
- Ha ! Mang tiếng là người Lục gia, tại sao lại không biết tôi là ai nhỉ ?
- Mày...mày là...Phó thiếu ?
Phó Trạch Diên lấy ra một khẩu súng ngắn và chĩa vào mặt Lục Vân Triết.
- Mày...mày có súng ? “ Mình không chuẩn bị sẵn vũ khí.
Khốn kiếp ! ”
- Nếu ông không muốn bị một viên đạn xuyên thẳng vào trán thì thả cô bé kia ra nhanh !
- Mày đến cứu con nhỏ này ?
- Đúng.
Đúng lúc đó, Lục Hạ Thi mở mắt tỉnh lại.
Nhìn thấy cậu, cô bé hét lớn :
- Anh mau chạy đi, kệ em !
Tên đồng bọn ở trong phòng hốt hoảng rút một con dao găm kề sát vào cổ Lục Hạ Thi.
- Nếu mày nổ súng, tao sẽ giết con nhỏ này !
- Thử giết xem ! Nếu như anh dám ra tay, đồng nghĩa với việc tôi sẽ bắn chết ông ta.
Đến lúc đó, anh sẽ không lấy được một đồng nào đâu.
- Mày...
Lục Vân Triết ra hiệu cho tên đồng bọn.
Rồi ông ta nói :
- Vậy mày lấy gì đảm bảo rằng khi tao thả con nhỏ đó ra, mày sẽ không báo cảnh sát ?
- Tôi cần gì phải đảm bảo với ông rằng tôi không báo cảnh sát.
- Mày đừng nghĩ tao không dám giết người diệt khẩu.
- Không được ! Ông không được giết anh ấy.
– Lục Hạ Thi hét lớn.
- Câm miệng.
- Ha ! Ông đã thử nghĩ đến hậu quả của việc giết tôi chưa ? Ông có thể hứng chịu được cơn lửa giận của gia chủ Phó gia không ?
- Nhưng thứ tôi muốn là tập đoàn Lục thị.
“ Đúng thế.
Phó gia là gia tộc mà mình không thể đắc tội được.
”
* Ting *
“ Thời cơ đây rồi ! ” - Nếu ông thả cô bé đó ra, Lục thị chắc chắn sẽ thuộc về ông.
- Được.
Nếu vậy thì thả con nhỏ đó ra.
- Nhưng...
- Tôi bảo thả ra.
- Dạ vâng.
Tên đồng bọn vội vàng cởi trói cho Hạ Thi.
Con bé khóc nức nở, chạy về phía Phó Trạch Diên đứng ôm chầm lấy cậu.
- Oaaaaa !
- Anh đây, đừng sợ !
Hai đứa trẻ đang định rời đi, bỗng nhiên Lục Vân Triết nói :
- Nhưng trước khi đi, ném khẩu súng lại đây đã.
Phó Trạch Diên liếc mắt thấy cảnh sát đã phục kích ở ngay phía sau Lục Vân Triết liền mỉm cười và nói :
- Được.
“ Làm gì có đạn mà đòi bắn.
”
Cậu ném khẩu súng về phía chân của ông ta.
- Ha !
* Cạch ( Tiếng nạp đạn vào súng ) *
* Đoàng *
“ Chết rồi, ông ta có đạn ! ”
- Coi chừng !
Phó Trạch Diên hét lớn rồi đẩy mạnh Lục Hạ Thi ra.
- Hự !
Viên đạn bắn “ xoẹt ” qua bắp tay của cậu khiến chảy đầy máu.
Cậu nắm lấy bắp tay, nhăn mặt đau đớn.
Đúng lúc đó, cảnh sát từ phía sau giữ lấy tay rồi đè ông ta xuống đất.
- Ông đã bị bắt.
- Thả tôi ra.
Tên đồng bọn cũng bị cảnh sát bắt giữ.
Trong khi đó, Lục Hạ Thi hốt hoảng bò đến chỗ Phó Trạch Diên.
- Anh ơi, anh có sao không ? Aaaaaa, máu !
Lục Vân Khương với Sâm Hoành quản gia chạy vội lên.
- Người đâu, mau đưa Phó thiếu đến bệnh viện nhanh lên.
Sau khi Lục Vân Triết và tên đồng bọn bị áp giải đi, Phó Trạch Diên cũng được đưa đến bệnh viện.
Bệnh viện riêng nhà họ Phó.....
- Phó thiếu chỉ bị đạn sượt qua bắp tay thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng.
.....
Sau khi mọi chuyện đã êm đẹp, Phó Trạch Diên về nhà thì bị ba mẹ mắng cho một trận và bị cấm chơi cùng với Lục Hạ Thi.
Cậu bé còn bị gửi sang bên nước Anh ở với ông ngoại, vì mẹ cậu là người Trung gốc Anh.
....!.
.
.
....
- Cô bé năm xưa anh chưa kịp biết tên, thật không biết bây giờ em ở đâu ?