Sau khi Phó Trạch Diên và Lục Hạ Thi ra về, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Quan hệ của Phó tổng với cô gái đó là sao ?
- Quan hệ của bọn họ khá thân mật.
- Nếu nhà thiết kế Lục thật sự có quan hệ với Phó tổng, thật không biết ai ngu lại có ý hãm hại cô ấy.
- Phó tổng một tay che trời, nổi tiếng là kẻ giết người không chớp mắt, thế thì chả toang luôn à.
Trong khi đó, Lục Tịnh Vy thì xám mặt lại, đi về phía nhà vệ sinh.
Cô ta tức sôi máu, nghiến răng :
- Rõ ràng đã pha thuốc vào bên trong rượu rồi cơ mà, tại sao con tiện nhân đó lại có thể phát hiện ra được chứ ? Nó lại còn dám đổ rượu lên áo mình nữa.
Bộ đồ này cả vạn chứ rẻ đâu.
Khốn kiếp !
Lục Tịnh Vy ra khỏi nhà vệ sinh rồi đến tìm cô nhân viên phục vụ ban nãy.
- Này !
- Đây là...?
- Đây là 50 ngàn.
Nếu như vụ chuốc thuốc này mà bị điều tra ra, tôi cần cô nhận toàn bộ trách nhiệm về mình.
Coi như lần này tôi thực hiện kế hoạch không thành công, đây sẽ là số tiền bồi thường để cô gánh trách nhiệm trước pháp luật thay cho tôi.
- Tôi...
- Yên tâm đi.
Nếu cô bị đi tù, tôi sẽ cố gắng để giảm bớt hậu quả hình sự cho cô.
Nhưng cô nên nhớ, nếu như cô nói ra chuyện gì liên quan đến tôi, tôi sẽ không đảm bảo được tính mạng của bố mẹ cô đâu.
- Dạ...dạ được.
Ngay khi Lục Tịnh Vy vừa rời đi, cô nhân viên đó liền mỉm cười.
“ May mắn thật đấy ! Vừa không hại chết được ai, lại vừa có tiền.
Thật không ngờ cô ta đến cả người phụ nữ có quan hệ với Phó tổng mà cũng dám hãm hại.
Đúng là đồ ngu ! ”
........Sự thật........
Khoảng nửa tiếng trước.....
- Tôi cần cô giúp một việc.
Cô vào lấy cho tôi hai ly rượu vang mới.
Gói thuốc này, cô cần phải đổ hết vào một ly.
Làm tốt việc này, cô sẽ được trả công hậu hĩnh.
- Dạ...dạ được.
Lục Tịnh Vy vừa đi vào phòng tiệc, cô nhân viên phục vụ liền đi vào trong rót hai ly rượu vang mới.
Vừa xé gói thuốc đó ra, đang định đổ vào một ly, cô nhân viên khựng tay lại.
“ Khoan đã.
Cô ta bảo mình đổ gói thuốc này vào, chắc chắn là muốn hãm hại ai đó.
Đã vậy, trong tiệc rượu này toàn những người có máu mặt, mình căn bản không thể gánh vác nổi trách nhiệm trước pháp luật nếu như cô ta bắt ép mình khi vụ này thất bại.
Phải làm sao đây ? À, đúng rồi ! ”
Cô gái đó tháo găng tay cho nhân viên phục vụ ra rồi đeo vào một chiếc găng tay y tế.
Cô lấy ngón tay chấm nhẹ vào gói thuốc rồi quệt bột thuốc lên miệng ly.
“ Haha ! Chỉ cần người nào đó đen đủi bị cô ta hãm hại nhìn thấy bột thuốc, chắc chắn sẽ phát giác ra.
Mình thông minh thật ! ”
Sau đó cô nhân viên phục vụ bê chiếc khay đựng hai ly rượu đi vào trong phòng tiệc rồi đưa đến cho Lục Tịnh Vy.
....!.
.
.
....
“ Bây giờ mình chỉ cần nói hết sự thật cho Phó tổng và cô gái đó biết là được.
Thế là vụ lần này đã có tiền lại không phải đi tù.
Lời thật ! ”
Trong khi đó.....
Trên đường về nhà.....
- Lục Hạ Thi, em có làm sao nữa không ? - Phó Trạch Diên đang ôm Lục Hạ Thi trong lòng, lo lắng hỏi.
- Haha ! Đến cả anh mà cũng bị tôi lừa một vố.
Tôi không sao đâu ! - Hạ Thi ngồi xuống ghế, ôm bụng cười sặc.
- Hả ? Em to gan thật đấy ! Đến tôi cũng dám lừa.
Để xem tôi dạy dỗ em như thế nào.
- Á ! Anh...anh muốn làm gì ? Cấm giở trò lưu manh.
Anh ép người cô nằm xuống ghế, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.
- Ưm\~
Thừa cơ hội, anh đưa lưỡi vào bên trong làm càn, truyền vào khoang miệng đó một ít mật ngọt.
Cô thì nhăn mặt lại, cố gắng đẩy anh ra.
Anh như muốn lấy hết hơi thở trong miệng cô ra.
Trong khi đó, trợ lý Dương Vũ đang lái xe phía trên thì cứ cố phải nhịn hai con người đang phát cẩu lương ngập mồm phía dưới.
“ Boss thật là...cao thủ không bằng tranh thủ ! ”
Lục Hạ Thi cuối cùng cũng đẩy được Phó Trạch Diên ra.
Có thở gấp để lấy lại hơi rồi hét toáng lên :
- Hộc...hộc...Phó Trạch Diên, anh là tên biến thái !!!!!