Tổng Tài Bá Đạo Cô Vợ Ngọt Ngào Mua Một Tặng Một


Sáng hôm sau…..
Thời trang The Fashion.....
Dưới sảnh chính.....
- Xin chào, cho hỏi cô muốn tìm gặp ai ?
- Tôi muốn gặp nhà thiết kế Lục.
- Xin lỗi cô.

Nếu muốn gặp nhà thiết kế Lục thì phải hẹn trước mới được ạ.

Vì dạo gần đây bà chủ của chúng tôi khá bận.
- Vậy cô có thể nhắn lại với cô ấy rằng có một cô nhân viên phục vụ của bữa tiệc rượu tối qua tìm gặp, được không ?
- Dạ, chuyện này.....
Đúng lúc đó, Lục Hạ Thi vừa bước vào công ty liền đi đến trước bàn lễ tân và nói :
- Tôi có thể đồng ý gặp luôn được không ?
- Bà...bà chủ !
- Cô chính là...nhà thiết kế Lục ?
- Là tôi.
- Tôi có một chuyện rất muốn nói với cô.

“ Đây chính là cô gái có quan hệ với Phó tổng mà con tiểu thư ngu ngốc hôm qua định hạ thuốc đó hả ? ”
- Được.

Vậy chúng ta lên phòng làm việc của tôi nói chuyện nhé !
- Dạ được.

“ Con tiểu thư tối qua chắc chắn là người có nhiều tiền nên mới có thể vung cho mình hẳn 50 ngàn để nhận tội thay cô ta.

Nếu hại được người nó ghét, biết đâu lại được thêm.

Đi theo nó có vẻ sẽ đổi đời được.


Trên phòng làm việc.....

- Có chuyện gì mà cô phải tìm đến tận công ty tôi như vậy ?
- Tôi...!tôi chính là người nhân viên phục vụ của bữa tiệc rượu tối qua, và cũng là người đã bị ép buộc phải thực hiện nhiệm vụ hãm hại cô.
- Cô là đang...thừa nhận hành vi của mình ?
- Đúng, nhưng tôi muốn nói với cô một chuyện.

Cô có thể nói với Phó tổng...đừng truy cứu trách nhiệm hình sự với tôi được không ?
- Tại sao ? Với lại tôi và Phó tổng chẳng có mối quan hệ gì đặc biệt nên tôi không thể quyết định thay anh ta được.

Đáng lẽ cô phải là người trực tiếp nói chuyện này cho anh ta chứ.
- Nhưng tôi...thật ra không có ý định hại ai cả.
- Cô nói thế...là sao ?
- Mọi chuyện là.....
Sau đó, cô nhân viên này kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Lục Hạ Thi nghe.

Nghe xong, cô nói :
- Vậy ý cô là...cô gái đó đã đưa tiền cho cô để cô nhận tội thay cho cô ta nếu như chuyện này bị điều tra ra ?
- Đúng thế.

Vậy chuyện tôi nhờ...cô có thể giúp tôi được không ?
- Ờ thì...“ Ai mà biết được đây có phải là mưu hèn kế bẩn của Lục Tịnh Vy hay không.

Nhưng lời nói của cô gái này...lại cho mình cảm giác rất thành thật.


- Nếu không được thì thôi vậy, tôi không muốn làm khó nhà thiết kế Lục.
- Tôi sẽ hỏi anh ta thử.

Khi nào có tin gì mới tôi sẽ nhắn lại cho cô.
- Dạ được.
- Vậy bây giờ cô chỉ đang làm nhân viên phục vụ thôi à ? “ Phải giả vờ để tiếp cận mới được.


- Dạ vâng.

Lúc trước tôi có học về ngành thiết kế thời trang, nhưng tự thấy mình không phù hợp nên tôi từ bỏ.
- Chúng tôi sắp tới sẽ mở một lớp học thiết kế thời trang, tôi sẽ là giáo viên.

Cô có muốn thử không ?
- Nhưng tôi.....
- Tự tin lên ! Chỉ cần có ước mơ thì điều gì cũng có thể trở thành hiện thực.

Cô sẽ tham gia chứ ?
- Tôi sẽ thử.
- Tôi vẫn chưa biết tên cô.

Cô tên là gì ?
- Tôi là An Khả, rất vui được gặp cô.
- Tôi là Lục Hạ Thi, rất vui được làm quen với cô.

Đây là danh thiếp của tôi.

Có gì cô cứ gọi điện vào số này.
- Dạ được.

Cảm ơn cô.

Vậy tôi xin phép về trước.

“ Thành công rồi ! Không ngờ Lục Hạ Thi lại dễ lừa như thế.


Nhưng mình cũng nên cảnh giác hơn với cô ta mới được.


* Cạch *
Sau khi An Khả rời đi, Lục Hạ Thi thở dài, lẩm bẩm :
- Haiz...Bây giờ lại phải gọi điện cho cái tên háo sắc kia thật sao ?
Cô khá xấu hổ sau tối hôm qua, nhưng cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó Trạch Diên.

Điện thoại ngay lập tức đổ chuông.

Anh ta vừa bắt máy, cô ngại ngùng nói :
- Ờ...Phó Trạch Diên, bây giờ anh rảnh không ? Tôi muốn hỏi anh...
...Đầu dây bên kia :
- Gọi đúng lúc lắm.

Qua chỗ tôi đi.

Có chút chuyện cần nói với em.
- Chuyện gì cơ ? Không thể nói qua điện thoại à ?
- Không được.

Nội trong 10 phút em phải có mặt.
- Kh-khoan đã ! Alo ?
* Tút tút *
- Haiz...Thật là !
Lục Hạ Thi bực mình cầm túi rồi đi xuống xe.
10 phút sau.....
* Rầm *
- Đúng 10 phút.

Không ngờ em lại háo hức muốn gặp tôi đến vậy.

- Phó Trạch Diên ngồi vắt chân trên ghế sofa, nhìn vào chiếc đồng hồ, nhếch môi cười.
Lục Hạ Thi tức giận đi đến kéo lấy cà vạt của anh và nói :
- Đừng có nhiều lời.

Anh gọi tôi đến để làm gì ? Nói mau !
Anh ta vòng tay qua eo cô kéo cô xuống lòng mình, cười nham hiểm :
- Nhớ em cũng cần phải khai ra à ?
- Đồ háo sắc ! Buông tôi ra !
Phó Trạch Diên thừa cơ ngậm lấy đôi môi đỏ của cô mút máp.


Chẳng kịp đón nhận nụ hôn đó, cô liền nhanh chóng đẩy anh ta ra.

Rời khỏi môi anh, cô thở gấp :
- Hộc...Đồ biến thái ! Bộ anh là chó hay sao mà động tí là hôn hôn liếm liếm thế ?
- Chỉ là chó trước mặt em thôi.
- Tôi đánh chết anh.
Hạ Thi cựa quậy người, bỗng cảm nhận được đùi mình đang chạm vào...nơi nhạy cảm của anh ta liền đỏ ửng mặt, hét toáng lên :
- Phó ! Trạch ! Diên ! Cho tôi xuống mau !
Lục Hạ Thi đấm vào bụng của Phó Trạch Diên một phát rõ đau.

Buông tay ra khỏi eo cô, anh ôm bụng suýt xoa :
- Người phụ nữ bạo lực này ! Bộ em là khỉ cái hay sao mà động tí là đánh đấm thế ?
- Anh đáng bị như thế.

Gọi tôi đến đây có chuyện gì, nói mau, tôi còn có rất nhiều việc phải giải quyết nữa.

Hay anh chỉ gọi tôi đến để giở trò lưu manh ?
- Em nói đúng một nửa rồi đấy.
- Quả nhiên anh vẫn muốn bị ăn đấm.
- Thôi được rồi.

Dương Vũ vừa gọi điện cho tôi thông báo về việc điều tra tiệc rượu tối qua.

Sau khi xét nghiệm ly rượu thì không hề phát hiện bất cứ thứ gì trong rượu.

Nhưng trên một mảnh ly vỡ có phát hiện ra bột thuốc.
- Đó là thuốc gì ? “ Vừa nãy An Khả hình như không có nhắc đến loại thuốc mà cô ấy bị ép pha vào trong ly rượu.


- Thuốc...thuốc kích dục.

- Phó Trạch Diên đỏ mặt đáp lại.
- Cái gì ????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận