Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi


Chương 1027
Cô nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ, muốn cầm lấy tay người đàn ông theo bản năng, thì bỗng nhiên, cô có cảm giác, dường như anh nắm tay cô lại một chút!
Tim Đào Hương Vi đột nhiên thắt lại, cúi đầu nhìn về phía người đàn ông, anh vẫn nhắm mắt như vậy, tay cũng không hề có bất kỳ động tác nào.

Cô nhìn mấy phút, sau khi chắc chắn anh không có bầy kỳ động tĩnh nào, tình cảm thắt chặt trong lòng mới từ từ thả lỏng, kèm theo đó là sự thất vọng cực lớn.

Hóa ra là ảo giác của mình, cho rằng anh đã hồi đáp lại, anh tỉnh rồi.

Hóa ra mình hi vọng anh có thể tỉnh lại như vậy.

Cô rũ mắt xuống, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn còn đang được bản, một năm mới sắp đến gần rồi.

Anh đã ngủ một năm rồi, bây giờ vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Chỉ có một năm, mà cô ta đã không thể chịu nổi, sau này còn không biết có bao nhiêu cái một năm, hai năm nữa.


Lộp bộp, nước mắt của cô không ngừng rơi trên mu bàn tay người đàn ông, làm ướt tay anh.

Cô cúi đầu cắn chặt môi, không dám khóc lên tiếng, sợ đánh thức con gái ngủ bên cạnh.

Đột nhiên có một bàn tay to nâng lên lau nước mắt rơi trên mặt cô, cả người cô ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn qua.

Người đàn ông vừa rồi rõ ràng còn nhầm mắt hôn mê, không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Anh thậm chí còn lau nước mắt cho cô.

Đào Hương Vi nhất thời sững sờ một chút, không hề động đậy nhìn anh, mắt cũng đều không chớp, cô sợ đây là mơ, là ảo giác của mình.

Lúc này, đến cả hơi thở cũng đều trở lên cẩn thận.

“Sao khóc thành như vậy?” Người đàn ông khó khăn lên tiếng, giọng nói vô cùng khàn.

Nghe thấy giọng nói của anh, Đào Hương Vi lập tức tỉnh lại, nhưng vô cùng luống cuống: “Anh, anh tỉnh rồi sao? Chuyện này là thật sao?

Em không nắm mơ đấy chứ?”
Cô nằm chặt tay anh, cảm nhận nhiệt độ và năng lượng của anh, nhìn vào mắt anh.

Đúng vậy, anh đã mở mắt rồi, anh đang nhìn cô Cô lau loạn nước mặt rơi trên mặt, niềm vui bất ngờ khiến cô kích động nói không lên lời.

“Ngốc.

Cho anh uống chút nữa” Anh đã không nói chuyện quá lâu rồi, nên mở miệng có chút khó khăn.

“Ờ, đúng đúng, phải uống nước.

Anh uống một chút nước trước đã” Cô vội vàng đứng dậy đi rót nước, nhưng lại làm rơi cốc nước, may mà trong cốc không có nước.

Đến cả khi cô đang rót nước mắt cũng không dám rời khỏi anh, vừa rót nước vừa nhìn anh, sợ anh lại nhắm mắt.

Nguyễn Cao Cường không nói gì, nhìn dáng vẻ căng thắng hoảng loạn của cô, khóe môi bất giác cong lên.

Đào Hương Vi rót một cốc nước ấm đi qua, cẩn thận nâng giường lên, sau đó đưa cốc nước đến bên miệng anh, cho anh uống: “Nào, cẩn thận chút, chắc không nóng nữa rồi: Nguyễn Cao Cường nghe lời mở miệng, uống nước cô đút, mắt nhìn cô ở gần ngay trước mắt mình.

Ở khoảng cách gần như vậy, anh nhìn thấy dưới đôi mắt khóc đỏ hoe của cô có một mảng thâm, đây là dấu hiệu lâu rồi chưa được nghỉ ngơi cẩn thận, cô gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn dĩ đã không lớn, bây giờ lại càng nhỏ hơn: Có thể nhìn thấy vẻ tiều tụy và mệt mỏi của cô, cô vẫn luôn chăm sóc anh, lo lắng cho anh.

Anh uống nước, đưa tay lên cẩn thận sờ mặt cô, nhíu chặt mày nói: “Sao lại gầy như vậy, hửm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận