Chương 397: Em muốn sinh con cho anh
Sáng sớm hôm sau An Thu Huyền tỉnh dậy do tiếng gõ cửa dồn dập, cô ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của phóng to của người đàn ông bên cạnh.
Cô ta cho là Hà Tuấn Khoa, nhưng mà không phải…
“AI An ao lại là anh!” Cô ta kinh hoàng lại hốt hoảng đẩy cánh tay của người đàn ông còn đang đè lên cô ta ra.
Tống Ngọc Minh ngay lập tức bị đánh thức, thấy người phụ nữ hoảng hốt lo sợ, ngược lại vẻ mặt đầy vô “Tôi hôm qua không phải cô kéo tôi, muốn tôi ở lại sao?”
“Tôi… anh…” An Thu Huyền bị dọa sợ, rõ ràng người cô ta ở cùng là Hà Tuấn Khoa, tại sao bây giờ lại trở thành hắn ta?
Chẳng lẽ… tối hôm qua người đàn ông tiến vào là hắn ta, mà Hà Tuấn Khoa vốn dĩ không tới sao?
Cô ta cố ý tắt đèn, nên không có thấy rõ người đến là ai, vì chuyện này mà cô ta phạm sai lầm?
Không, không phải như vậy!
Cô ta không thể chấp nhận mình tỉ mỉ sắp xếp tất cả cuối cùng lại ngủ nhầm người!
“Không phải anh, tối hôm qua nhất định không phải anh… Không phải!”
“Sao lại không phải tôi? Cô nhìn thử những dấu vết trên người tôi, đều là do cô để lại.
Tối hôm qua cô rất chủ động, rất nhiệt tình, tôi rất thích…” Tống Ngọc Minh cười xấu xa rồi tiến lại gần trước mặt cô ta.
Ngay sau đó, hẳn ta không có chút phòng bị nào bị cô ta tát một cái!
Một bạt tai này của An Thu Huyền gần như dùng hết sức lực cả người, hận không dùng một cái tát để giết chết hẳn ta!
“Anh, anh cút ra ngoài!” Cô ta nhục nhã rơi nước mắt, nổi nóng quát mắng.
Cô ta biết Tông Ngọc Văn luôn có dã tâm, nhưng cô ta không ngờ mình lại mắc sai lầm, tự mình hủy hoại bản thân!
Cô ta bị hương mê tình của mình mang làm hại, nếu không sẽ không hồ đồ đến mức.
ngay cả người đàn ông này có phải là Hà Tuấn Khoa cũng không biết!
Tiếng gõ cửa lại vang lên, ngay sau đó là giọng nói của Hoài Vũ: “Cô Huyền, cô tỉnh chưa ạ? Anh Hà muốn gặp cô.”
An Thu Huyền phút chốc bừng tỉnh, khẩn trương đến mức thần kinh toàn thân đều căng thẳng, nhất định không được để Hoài Vũ phát hiện ra chuyện này!
Nếu như bị ai biết cô ta lừa dối trong hôn nhân, lên giường với người đàn ông khác thì cô ta sẽ hoàn toàn xong đời!
Cô ta luống cuống tay chân kéo chăn trùm lên Tống Ngọc Minh, nhẹ giọng quát: “Anh không được lên tiếng! Không được đi ra ngoài! Có hiểu hay không?”
“Anh, anh…” Sắc mặt An Thu Huyền trắng bệch, càng nghĩ càng sợ.
“Cô Huyền, cô không sao chứ? Tôi vào đây” Hoài Vũ cho rằng cô ta xảy ra chuyện gì, muốn phá cửa xông vào.
An Thu Huyền đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng hoảng sợ nói: “Không được! Không được vào đây!”
Nhưng đã quá muộn, cũng không biết có phải tối hôm hôm qua Tống Ngọc Minh không khóa cửa hay không, Hoài Vũ rất dễ dàng đẩy cửa xông vào.
“Cô Huyền? Tổng giám đốc Minh? Các người…” Hoài Vũ thấy hai người, mặc dù trước đó anh biết sẽ thấy hình ảnh này nhưng vẫn làm ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Không phải như vậy, trợ lý Vũ, mọi chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu.” An Thu Huyền sốt ruột tim đập rộn lên muốn giải thích.
“Cô Huyền, chuyện này cô vẫn nên tự mình nói rõ với tổng giám đốc Khoa đi” Anh nói xong cúi đầu than thở, sau đó đi ra ngoài.
Cả người An Thu Huyền mềm nhữn, chỉ cảm thấy lúc này cả thế giới sụp đổ, vị trí bà Hà của cô ta khó giữ được rồi!
Trong phòng làm việc, Hà Tuấn Khoa ngồi trên ghế xoay, sau khi Hoài Vũ dẫn An Thu Huyền vào liền lui ra, cửa cũng đóng lại.
An Thu Huyền nhìn thấy người đàn ông cao quý lạnh lùng ngồi ở chỗ đó như vua chúa thì hô hấp có chút không yên.
Giây kế tiếp, cô ta đột nhiên chạy đến trước mặt anh, trực tiếp quỳ xuống, tóm lấy ông quần tây, khóc lóc chảy nước mắt nước “Tuấn Khoa, em sai rồi sai rồi, em biết lỗi rồi… Nhưng mà anh phải nghe em giải thích, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu.
Tối hôm qua Tống Ngọc Minh tính kế làm nhục em, anh ta…”
“Cô không cần giải thích với tôi.” Cô ta chưa kịp nói hết lời, Hà Tuấn Khoa đã lãnh đạm cắt ngang.
An Thu Huyền ngước đôi mắt đầm lệ lên nhìn gương mặt không cảm xúc thậm chí còn bĩnh tĩnh thờ ơ của người đàn ông.
Anh lại không tức giận một chút, thậm chí không thèm quan tâm.
Vợ anh lên giường với người đàn ông khác, sao anh lại có thể không tức giận được chứ?
Cho dù anh không có tình cảm với cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng mang thân phận bà Hà đó!
“Tuấn Khoa, em…” Miệng cô ta mấp máy muốn nói gì, nhưng anh đã đưa ra một tờ tài liệu.
*Tôi đã ký tên, cô cũng ký đi” Giọng nói của người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ.
An Thu Huyền nhìn qua, lại là một tờ giấy ly hôn!
“Không, em sẽ không ly hôn, sẽ không ly hôn…” Cô ta liều mạng lắc đầu từ chị Người đàn ông lạnh đấm đưa mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cô lừa dối trong hôn nhân là có lỗi, chỉ cần cô ký tên rồi dọn ra khỏi nhà, tôi sẽ không truy cứu chuyện này”
An Thu Huyền không dám nhìn anh, bọn họ mới kết hôn không bao lâu, chẳng lẽ phải ly dị nhanh như vậy?
“Không được, không được, em có thể không cần thứ gì, em chỉ cần anhl” Cô ta khóc lóc ôm lấy chân anh, nhưng mà giây tiếp theo đã bị anh đẩy ra, cô ta chật vật ngã ngồi dưới đất.
“Cô cho rằng, tôi lại cần một người phụ nữ dơ bẩn làm vợ sao?”
Lời nói tàn nhãn của anh từ trên đỉnh đầu rơi xuống, An Thu Huyền nhất thời sững sờ.
Người phụ nữ dơ bẩn, lời này giống như: lưỡi dao hung hăng đâm vào lòng cô ta.
“Phải, em là thứ dơ bẩn, nhưng mà em vô tội, là Tống Ngọc Minh mưu đồ quấy rối em, anh ta bỏ thuốc em…”
“Cô chắc chẳn thuốc là do anh ta bỏ mà không phải cô sao?” Hà Tuấn Khoa bỗng nhiên hỏi một câu ngược lại.
Trái tìm An Thu Huyền co rút lại: “Anh…
Anh có ý gì?”
“Đừng lừa mình dối người nữa.
Cô làm cái gì bản thân cô biết rất rõ, có một số chuyện nói thẳng ra sẽ rất lúng túng”
An Thu Huyền lạnh hết cả người, chẳng lẽ anh biết mọi chuyện sao?
Anh biết tôi hôm qua cô ta dùng thuốc mê muội anh?
“Em, em làm như vậy, cũng chỉ muốn hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng với anh, em muốn sinh con cho anh!”
Từ khi kết hôn cho tới nay, anh đều không đụng vào cô ta.
Mà Hà Hàm Bội mỗi ngày đều thúc giục cô ta sớm có em bé.
Sao cô ta có thể có thai nếu không nghĩ chút biện pháp nào?
Đôi mặt đại bàng của Hà Tuấn Khoa híp lại một cái, nhìn chăm chằm cô ta: “Tôi ghét nhất phụ nữ giở thủ đoạn với tôi, hơn nữa tôi cũng đã nói qua với cô.
Tôi chỉ có một đứa con là Thanh Dương, sẽ không còn ai khác nữa”
“Anh… ý của anh là chỉ có Lâm Hương Giang mới có thể sinh con cho anh sao? Cô ta có bệnh, anh không phải không biết, anh không sợ cô ta sinh ra người bị bệnh thần kinh sao?”
Cô ta vừa nói xong, chợt cảm thấy hô hấp ngừng lại, cổ bị bàn tay của anh bóp.
chặt, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông kề sát trước mặt cô: “Ai lại cho phép cô nói xấu cô ấy!”
Cả người An Thu Huyền phát run, nhưng lại bật cười một cách khó hiểu: “Hự, ha ha…chú cháu các anh đều giống nhau, đều thích bóp cổ người khác để bảo vệ cô ta.”
Con ngươi Hà Tuấn Khoa co lại một cái, cô ta đang nói đến Hà Tùng Nhân?
“Vô ích thôi, dù tôi và anh có ly hôn thì anh cũng không thể ở bên cô ta đâu, cô ta không có số mệnh đó..” Cô ta cảm thấy rất sảng khoái khi nghĩ đến Lâm Hương Giang vốn dĩ không có thuốc cứu.
“Cô thì biết cái gì chứ? Hả?” Sức lực trong tay Hà Tuấn Khoa chợt tăng lên.