Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi


Chương 44 – Thử nếm mùi của em một chút
Lúc cô tăm,toàn bộ mái tóc dài đều được cuốn thành một búi thật to trên đỉnh đầu, nhưng vẫn có vài sợi tóc bị nước làm ướt dính vào gò má, không hề khó coi, ngược lại có cảm giác vô cùng gợi cảm hấp dẫn Trên người cô được quây bằng khăn tằm của hắn, trên ngực lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, có lẽ là do mới vừa tắm xong, làn da trắng mịn lại phớt hồng, mà khoảnh khắc cô đối diện với ánh mắt của hẳn, gò má lấp lánh ánh nước, trong đôi mắt lại không giấu được vẻ thẹn thùng.

Hắn nhìn cô chăm chú, ánh mắt không tự chủ càng sâu hơn, trong một khoảnh khắc, hắn có cảm giác trái tim mình run động.

Cô không mang giày, bàn chân trần thanh tú cứ như vậy bước ra, bởi vì không được tự nhiên, nên ngón chân hơi quặp lại Lâm Hương Giang bị người đàn ông nhìn chăm chăm không chớp mắt như vậy, trong lòng cô đánh trống rộn lên, dáng vẻ cô lúc này có phải quá hở hang hay không?
Nhưng cô không có quần áo để thay, cô cũng bó tay hết cách…
Bây giờ so với lần tắm ở nhà họ Hà, để cho hẳn nhìn thấy cơ thể mình trần trụi từ trên xuống dưới cũng coi như khá hơn nhiều, chỗ nào cần che đều được che.

Chẳng qua là ánh mắt người đàn ông nhìn cô vẫn khiến cho cô không được tự nhiên.

“Tầm xong rồi à? Người đàn ông lên tiếng trước, hẳn không phát hiện giọng nói mình trở nên hơi khàn khàn.

*Ừ, xong rồi Lâm Hương Giang đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Đến đây” Hẳn có chút buồn cười nhìn người đàn bà đang căng thẳng.

“Có thể làm phiền thư ký Trang đưa quần áo giúp tôi vào hay không?” Cô cũng không dám bước qua, không dám đến gần hắn.


Cô không nhúc nhích, người đàn ông không thể làm gì khác hơn là tự mình bước đến Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông từng bước một đến gần, có cảm giác hắn mang theo cả hơi thở áp bức người khác bước đến, tim cô càng đập nhanh hơn: “Tôi thay quần áo xong sẽ đi ra ngoài ngay, không làm ướt phòng nghỉ của anh đâu…”
Phòng nghỉ không quá lớn, rất nhanh hẳn đã đến trước mặt cô, không đợi cô nói hết lời, hẳn bế cô lên.

Lâm Hương Giang thầm hít vào một hơi, nhìn gò má kiên nghịcủa người đàn ông, đang muốn mở miệng, hắn đặt cô ngồi lên chiếc giường đơn trong phòng nghỉ.

Một giây sau, động tác của người đàn ông khiến cô kinh sợ, hắn trực tiếp vén khăn tắm chỗ bắp đùicôlên!
”A… Anh muốn làm gì!” Cô đưa tay ngăn hắn lại theo phản xạ có điều kiện, lại bị một tay của hẳn bắt lại, gương mặt của cô đã đỏ rần rần.

Cô căn bản không thể ngăn cản, đàn ông đã vén khăn tắm lên, quan sát chỗ bị phỏng mới vừa rồi: “Hơi sưng một chút, không quá.

nghiêm trọng, bôi thuốc vào là được.

Hắn vẫn giữ dáng vẻ ung dung ổn định.

Thì ra là muốn xem xét vết phỏng của cô, nhưng có phải hắn quá tùy tiện hay không?
Sao có thể trực tiếp vén khăn tảmlên, nơi đó dù sao cũng là chỗriêng tư.

Lâm Hương Giang một tay đè khăn tắm xuống, chỉ biết hy vọng không bị lộ thân thể trước mặt hắn quá nhiều.

Trong phòng nghỉcó chuẩn bị sẵn hộp y tế, hẳn lấy ra một tuýp thuốc bôi, muốn giúp cô bôi thuốc.


“Tôi tự làm được mà” Cô đưa tay muốn cầm lấy tuýp thuốc, người đàn ông khẽ nhíu mày: “Đừng nhúc nhích”” Hắn đích thân giúp cô bôi thuốc.

Khi đầu ngón tay lành lạnh của người đàn ông chạm vào da thịtcô, người cô không khỏi khẽ run lên, thần kinh cũng căng như dây đàn.

*Úi.

.

’ Lúc hẳn bôi thuốc, cô vẫn không khỏi kêu ra tiếng.

Hà Tuấn Khoa nhìn cô : “Đau à?”
“Hơi hơi”
“Vậy tôi nhẹ một chút” Lúc này giọng hẳn trầm thấp khàn khàn vô cùng gợi cảm.

Lâm Hương Giang vẫn không thể buông lỏng, nhìn sườn mặtchuyên tâm của hẳn, trong đầu lại có chút hỗn loạn, hẳn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tư duy bình thường của cô!
“Bà Tuấn Khoa, không nên dùng ánh mắt này nhìn tôi, nếu không tôi sẽ cho rằng em đang mời gọi tôi làm chuyện gì đó với em” Hà Tuấn Khoa giúp cô bôi thuốc, bất thình lình ngước mắt lên chạm vàoánh mắt cô, không khỏi muốn trêu chọc cô.

Ánh mắt sáng quắc nhìn côchăm chú, đáy mắt giấu đi vẻ cười mà như không, Lâm Hương Giang không kịp tránh ánh mắt đó, bị hắn bắt quả tang, vừa thẹn thùng vừa lúng túng.


“Tôi nào có.

’ Cô b.

¡ rủ mắt xuống, giọng nói lại không có chút thuyết phục nào.

Cảm giác một sức mạnh áp bách ép đến gần, hơi thở đàn ông mãnh liệt bao phủ, cô ngước mắt, mặt anh tuấn phi phàm gần sát ngay trước mắt, ngón tay thon dài của hắn chạm vào cảm cô: “Sợ tôi sao?”
Lâm Hương Giang ngồi ở mép giường, hắn lại ngồi gần cô như vậy, hai tay cô chống lên giường, người hơi ngả về phía sau, thấy trái cổ đàn ông nhô ra ngay cổ họng, cô không tự chủ liếmmôi, cổ họng cảm thấy khô khốc: “Tôi…
Tôi sợ anh cái gì chứ?”
Người đàn ông giống như là cố ý làm vậy, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt của cô, giọng nói càng ép sát hơn: “Vậy sao em lại bày ra vẻ mặt tôi sắp ăn thịt em đến nơi vậy?”
Da đầu Lâm Hương Giang tê dại, gương mặt cũng nóng đến sắp cháy rụi, hắn bây giờ chẳng lẽ không phải giống như sắp ăn cô sạch sẽ không còn mảnh xương sao?
Hắn dựa quá gần, hơi thở ấm áp cũng phả vào mặt cô, cô lúng túng xoay mặt sang chỗ khác, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực người đàn ông, khó khăn mở miệng: “Anh, đúng là tôi nghỉ ngờ anh sắp sửa ăn thịt tôi”
Cũng không biết có phải lời này của cô chọc cười hắn hay không, hay là dáng vẻ của cô bây giờ quả thực quá thú vị, đôi môi mỏng dínhcủa Hà Tuấn Khoa cong lên: “Bà Tuấn Khoa, em nói như vậy, tôi thật đúng là muốn nếm thử mùi vị của em đấy”
Lâm Hương Giang muốn ngừng thở, tay càng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông bá đạo trực tiếp đè cô lên giường, cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống cô.

“Anh, anh làm gì? Anh đừng làm bậy, đừng quên bên ngoài là văn phòng!” Cô căng thắng cực độ nhìn hắn chăm chằm, hô hấp trở nên gấp gáp, gò ngực không ngừng phập phồng, có lẽ do động tác hơi mạnh, khăn tắm trên người cô tự dưng bật tung ra!
Trong đầu Lâm Hương Giangcó cái gì đó nổ tung, gương mặt đỏ rực đến nỗi sắp rỉ máu!
Cô càng gắng sức giấy giụa: ‘Anh! Không được nhìn! Anh mau đứng lêncho tôi!” Cô khóc không ra nước mắt.

Hà Tuấn Khoa vốn chỉ muốn trêu ghẹo cô một chút, vậy mà lại nhìn thấy cảnh tượng này, cộng thêm cô một mực đang giấy giụa, hän chợt cảm thấy trong cơ thể có một luồng hơi nóng đang mặc sức lan tràn.

Hắnnắm được cằm cô: “Đừng nhúc nhích!

Em có biết mình đang đùa với lửa hay không?”
Trong mắt hắn rõ ràng có ánh lửa đang âm thầm nhảy nhót.

Lâm Hương Giang phát điên muốn chửi người, người đùa với lửa rõ ràng là hẳn!
“Cuộc họp thường lệsắp bắt đầu rồi, anh mau dậy đi!” Lúc này cô đã không còn dám nhìn hắn nữa.

Ban đầu Hà Tuấn Khoa cũng không định làm gì cô, nhưng bây giờ, hần lại cảm giác người đàn bà này sao mà mềm mại, trên người lại có hương thơm hấp dẫn hắn, hắn thất thần, cảm thấy bản thân có ngửi mùi thơm này bao nhiêu cũng không đủ, nên càng không muốn dễ dàng buông cô ra.

Ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của cô, mang theo hơi thởcấm dục nào đó, nhưng đáy mắt lại lóe lênánh sáng nguy hiểm: “Bà Tuấn Khoa, hay là chúng ta thử một chút nhé?”
Thử… Thử? Thử cái gì?
Lâm Hương Giang nghe không hiểu, lại thấy gương mặt hắn càng lúc càng tiến sát, hắn… hẳn không phải là muốn hôn cô chứ ?
Cô sắp ngất đi đến nơi, đôi mắt trợn tròn, muốn đẩy hắn ra, nhưng làm gì được khi tay bị hẳn giữ chặt.

Ngay lúc đôi môi người đàn ông sắp sửa rơi xuống, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tiếp theo là giọng thư ký Trangngoài cửa truyền vào: “Tổng giám đốc, quần áo ngài cần đây ạ”
Nghe thấy giọng nói, Lâm Hương Giang không dám thở mạnh, dùng ánh mắt tỏ ý hắn mau đứng lên đi!
Bị phá ngang giữa chừng, Hà Tuấn Khoa nhíu mày, thoáng tỉnh hồn lại, không ngờ mình xưa nay luôn tự nào có sức khống chế cực mạnhJại mất khống chếtrước mặt cô.

Một giây kế tiếp, hắn nới lỏng cô ra, trên mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm trước sau như: một, chẳng qua đôi mắt nhìn cô chăm chú lại có vẻ phức tạp.

Lâm Hương Giang lập tức ngồi dậy, kéo khăn tắm che lại cơ thể mình, dù biết rõ làm vậy là dư thừa, vì hắn sớm đã nhìn thấy hết thảy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận