Chương 444: Tiếp tục đi, đừng có dừng lại
Chờ Sở Khả Vy đi ra ngoài, Lâm Hương.
Giang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông kia, không nhịn được mà n ạ anh lại nói như vậy trước mặt cô ấy? Cô ấy ở anh vẫn tốt hơn là với tôi chứ đúng không?”
Không phải là anh ta cố tình làm cho cô với Sở Khả Vy mất lòng nhau đấy chứ?
Anh ta vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ thản nhiên mà nhìn cô, nói: “Không phải là cô nói muốn giúp tôi trị liệu sao?”
“Tôi…” Câu đầu tiên của anh ta khiến cho.
cô không thể phản bác được, quả thật đúng là cô đã đồng ý.
“Nhưng mà… Chẳng phải cô Vy ở bên anh sẽ tốt hơn sao? Anh làm như vậy sẽ khiến cho cô ấy không vui” Những lời vừa rồi mà anh ta nói rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Ngay cả cô chỉ là một người ngoài thôi cũng cảm thấy được điều đó, hay là anh ta không thích Sở Khả Vy?
Henry nhướng mày mà liếc cô một cái, giọng điệu mỉa mai: “Sao nào? Cô sợ hả?
Nếu mà sợ thì không nên ở lại làm gì.”
Lâm Hương Giang mím môi không nói gì nữa, liền cứ bốn mắt nhìn nhau với anh ta.
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không từ bỏ ý định đuổi cô đi sao?
Cô hít sâu một hơi, bê một cái ghế dựa đến ngồi xuống đối diện với anh ta, ung dung mà nói: “Được rồi, tôi ở cùng với anh.
Anh ngoan ngoãn chút, nhanh đi ngủ đi”
Người đàn ông híp mắt lại, cái giọng điệu kia của cô nghe như là dùng để dỗ trẻ con đấy phải không?
Ngay lúc hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ thì anh ta tiện tay cầm một cuốn sách ở bên cạnh ném cho cô: “Đọc cho tôi nghe đi” Đúng như là đang sai vặt.
Lâm Hương Giang bắt được quyển sách mà anh ta ném qua, liếc mắt nhìn, là một quyển sách về tài chính và kinh tế.
Khóe mắt cô giật giật: “Anh có chắc là nghe cái này có thể ngủ được không?”
“Chỉ cần có cô ở đây thì tôi sẽ có thể ngủ được” Anh ta nghiêm túc nói một câu như vậy.
Lâm Hương Giang cứng họng, không biết phải nói gì để chống đỡ.
Cô vô cùng nghi ngờ có phải là anh ta đang trêu ngươi cô không?
Cô hãng giọng, mở sách ra bắt đầu đọc.
Bình thường cô cũng sẽ không đụng vào loại sách này làm gì.
Đối với cô mà nói thì nó quá khó hiểu.
Vì vậy nên bây giờ khi đọc đến một số thuật ngữ chuyên ngành, cô không thể đọc một cách trôi chảy được, cảm thấy vô cùng khó xử.
Lúc này, người đàn ông đang nhắm mắt trông như đang ngủ kia sẽ mở miệng giúp cô đọc nó cho đúng.
“Rốt cuộc là anh có ngủ hay không đấy?”
Anh ta cứ như thế này khiến cho cô phải nghĩ rằng hương thơm hỗ trợ giấc ngủ mà cô đã vất vả điều chế cho anh ta là vô dụng thì phải!
Henry mở to đôi mắt sâu không thấy đáy của mình ra, giọng nói có chút khàn khàn: “Tiếp tục đi, đừng có dừng lại”
Anh ta nói xong lại nhắm mắt lại, Lâm Hương Giang không biết phải làm gì với anh ta, bỗng nhiên lại nghe thấy anh ta nói: “Không kiên nhẫn được như thế thì ra ngoài đị”
Lại còn ghét bỏ cô vì thiếu nhẫn sao?
Được rồi, anh ta là ông chủ, anh ta có quyền.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi tiếp tục đọc, trong phòng chỉ có giọng của cô và hương thơm đang lan tỏa trong không khí.
Cô cứ đọc cứ đọc mãi, đọc đến tự mình bưồn ngủ luôn.
Cô muốn ngủ.
Lời cảnh cáo cuối cùng kia của Sở Khả Vy lại hiện lên trong đầu cô, khiến cho cô chợt tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông ở đối diện kia hình như đã ngủ rồi thì phải?
Lúc này, vẻ mặt của anh ta được thả lỏng ra, hơi thở đều đều.
Cô ngừng đọc mà dường như anh ta cũng không có ý kiến gì.
Cô không dám lên tiếng gọi anh ta mà chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Vì sao mà cô lại có một loại ảo giác rằng dáng vẻ anh ta ngủ trông rất giống Hà Tuấn Khoa nhỉ?
Chắc chắn là tại mình nhớ anh quá nên mới xuất hiện cái cảm giác sai sai này.
Sau khi xác định rằng anh ta thật sự đang ngủ rồi, Lâm Hương Giang mới cẩn thận mà đứng dậy rời đi Không có gì ngạc nhiên cả khi thấy Sở Khả Vy đang đứng đợi ở ngoài cửa.
“Cậu Henry đang ngủ” Lâm Hương Giang nói.
“Nói như vậy tức là hương thơm mà cô điều chế cho anh ấy có hiệu quả rồi sao?” Sở Khả Vy thấy ánh mắt của cô có chút khang khác so với trước.
“Đúng vậy, nhưng mà vẫn cần phải từ từ mà cải thiện đã.
Chuyện này không thể vội vàng được.”
Sở Khả Vy nhếch miệng cười như không cười: “Nếu đã làm xong nước hoa rồi, vậy thì cô cũng chuẩn bị đi, ngày mai có thể rời khỏi nhà họ Sở rồi” Cô ấy không vội vàng gì chuyện của Henry, mà nóng lòng muốn đuổi Lâm Hương Giang đi trước.
Lâm Hương Giang cũng không muốn ở lại đây lắm, vì vậy cô nói: “Được, vậy cô có thể nói cho tôi nghe tin tức mà tôi muốn được không?”
Nét mặt của Sở Khả Vy hơi thay đổi, im lặng mất mấy giây, sau đó mới lạnh giọng nói: “Chờ đến lúc mà cô rời đi, đương nhiên tôi sẽ nói cho cô biết Nghe thấy nói như vậy, cuối cùng Lâm Hương Giang cũng buông gánh nặng trong lòng xuống, thậm chí còn có chút mong chờ không kịp, hỉ vọng ngày mai càng đến sớm càng tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Hương Giang đã sớm thu dọn hành lý xong xuôi, đợi Sở Khả Vy đến Mãi mới thấy cô ấy đến, Lâm Hương Giang nóng lòng hỏi: “Cô cả à, chủ nhân của chiếc nhãn cưới đó đang ở đâu?”
“Anh ta nói… Anh ta không muốn gặp cô.”
Sở Khả Vy cũng không nói dối cô.
Tối hôm qua Sở Khả Vy đã hỏi Hoài Vũ rồi, nhưng hắn vẫn nhất quyết không muốn gặp mặt cô.
Trái tim của Lâm Hương Giang như co.
rút lại.
Nói như vậy có nghĩa là anh vẫn còn sống!
“Tại sao chứ?” Cô không thể hiểu được.
đành hỏi.
“Anh ta nói bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để gặp cô, sợ cô sẽ ghét bỏ anh ta” Đây là do Sở Khả Vy tự mình cho rằng, Hoài Vũ sẽ nghĩ như vậy.
Lâm Hương Giang nghe nói nhưng vẫn có chút không hiểu: “Sao lại sợ tôi ghét bỏ anh ấy chứ? Anh ấy bị làm sao vậy?”
Sở Khả Vy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Nếu anh ta đã bị hủy hoại đi nhan sắc, còn bị mất một chân, liệu cô có cảm thấy ghét bỏ anh ta hay không?”
Những lời này khiến cho Lâm Hương Giang kinh hãi không thôi, phải mất một lúc lâu sau mới có thể lấy lại tỉnh thần: “Cô nói anh ấy bị hủy dung, lại còn bị mất một chân?” Vụ nổ kia đã khiến cho anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy sao?
Nghĩ đến anh vốn là một con người cao.
ngạo đến như vậy mà lại gặp phải chuyện này, trong lòng chắc chắn là không thể chấp nhận nổi, cũng chẳng trách tại sao anh vẫn cứ luôn trốn tránh, không chịu cho cô biết một chút tin tức nào cả.
Trái tim của cô lại càng đau hơn, càng muốn được nhìn thấy anh hơn nữa.
“Làm sao tôi có thể ghét bỏ anh ấy được.
cơ chứ? Nhờ cô chuyển lời đến cho anh ấy rằng, mặc kệ là anh ấy có trở thành như thế nào, điều tôi quan tâm đến không phải là vẻ bề ngoài của anh ấy.
Nhất định tôi phải nhìn thấy anh ấy đã, nếu không thì tôi sẽ không rời khỏi nơi này!”
*Cô..” Trong lòng Sở Khả Vy chỉ muốn cô mau chóng rời đi, lạnh lùng nói: “Anh ta đã nói rất rõ ràng rồi, anh ta không còn mặt mũi nào để gặp cô nữa, tại sao cô cứ phải ép.
buộc anh ta làm gì?”
Lâm Hương Giang ngồi trên ghế sô pha, ra vẻ không nhìn thấy anh thì sẽ không chịu đi.
“Cô cả à, tôi chỉ có mỗi một yêu cầu đấy thôi, muốn nhìn thấy anh ấy một lần”
Sở Khả Vy cũng cảm thấy rất tò mò, giữa cô và Hoài Vũ có mối quan hệ sâu sắc đến như vậy sao?
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy được, tôi đây sẽ giúp cô chuyển lời một lần.
Nếu như anh ta vẫn nhất quyết không chịu gặp cô, vậy thì cô vẫn nên tự hiểu mà rời đi thôi”
“Vậy cô nói với anh ấy rằng, nếu anh ấy không muốn gặp tôi, tôi sẽ đợi anh ấy ở ngoài cửa nhà họ Sở” Lâm Hương Giang quyết tâm không nhìn thấy người thì sẽ không bỏ qua.
Sở Khả Vy tìm thấy Hoài Vũ ở chỗ của Henry.
Đến trước mặt Henry, cô ấy nói với Hoài Vũ: “Người trong lòng của anh, Nguyễn Cao.
Ánh không chịu rời đi, cô ta muốn gặp anh một lần.
Hay là anh đến gặp cô ta một lần đi, nếu không thì cô ta không chịu đi đâu.”
Henry nghe thấy vậy, đôi mắt đen liếc về phía Hoài Vũ.
Từ khi nào mà Lâm Hương Giang lại trở thành người trong lòng của hắn vậy?
Hoài Vũ cũng rất nhanh mà liếc sang nhìn Henry, thấy sắc mặt của anh đã tối sầm lại rồi thì không dám hé răng, cũng không dám nhìn anh nữa “Cô cả à, tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tôi không gặp cô ấy mà”
“Tôi đã hỏi cô ta rồi, cô ta nói sẽ không ghét bỏ anh đâu.
Thứ cô ta quan tâm là chính bản thân anh, mặc kệ cho anh có bị hủy dung hay gấy chân thì cô ta cũng sẽ ở bên anh” Sở Khả Vy chuyển lời cho Lâm Hương Giang Hoài Vũ cúi đầu để che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng hắn cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chằm vào hẳn của Henry.
Henry mím môi lại, vẫn không nói gì cả.
Sở Khả Vy nhìn về phía anh, đột nhiên nói: “Henry, anh khuyên anh ta một chút đi, người ta sỉ mê anh ta đến như vậy, không chỉ chờ đợi anh ta hai năm, mà còn đi tìm anh ta hai năm nữa, bây giờ lại còn nói là không chê anh ta.
Một người tốt như vậy, anh ta không thể bỏ lỡ được”
Henry nhìn chằm chăm Hoài Vũ một lúc lâu, cẩn thận suy nghĩ lại xem tại sao lại thế này.
Người Lâm Hương Giang muốn tìm chính là anh, nhưng Sở Khả Vy lại nghĩ nhầm sang là Hoài Vũ.
Trong đầu anh lại nghĩ đến những lời mà Sở Khả Vy vừa nói, mặc kệ anh có trở nên như thế nào, cô cũng sẽ không ghét bỏ.