Chương 46 – Phát hiện cô đang nghe trộm
Trong phòng làm việc, Hà Phương Đông chống cây gậy baton đầu rồng ngồi trong chiếc ghế gỗ đỏ, đối diện là Hà Tuấn Khoa, hai cha con đúng là đang nói về Lâm Hương Giang.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng của Hà Tuấn Khoa đang kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa, trong khói thuốc lượn lờ, trên gương mặt ngũ quanlập thể của hẳn, thần sắc vui buồn không rõ.
Đối mặt với mệnh lệnh của cha, hẳn lãnh đạm nheo mắt: “Ba, cô ấy là mẹ của con trai con, ly hôn không phải chuyện đơn giản như vậy: Khuôn mặt vốn già nua,đôi mắt vốn đục ngầu của Hà Phương Đông bắn ra một thứ ánh sáng lạnh lùng: “Nếu như mày vì đứa trẻ mới kết hôn với cô ta, vậy thì dễ thôi, đứa trẻ là của nhà họ Hà, sau này ở lại để nhà họ Hà nuôi dưỡng, về phầncô ta, cho côta một khoản tiền rồi đuổi đi là được”
Lâm Hương Giang đứng ngoài cửa nghe nói vậy, lồng ngực bùng lên lửa giận, tay không tự chủ siết chặt thành năm đấm, đứa trẻ docô mang thai mười tháng mới sinh ra, một mìnhcô ngậm đẳng nuốt cay nuôi con khôn lớn, ông ta dựa vào cái gì chỉ một câu nói là có thể cướp đứa concủa cô?
Còn nói cái gì cho cô một khoản tiền, rồi đuổi cô đi?
Côsuýt chút nữa không nhịn được đẩy cửa đi vào cái lý với Hà Phương Đông, nhưng cô gắt gao siết chặt quả đấm, cố gắng nhịn xuống, cô không thể kích độngnhư vậy.
Với năng lực củacô bây giờ, cô không cách nào chống lại nhà họ Hà, chỉ sợ đến lúc đó không những đứa trẻ bị họcướp, mà cô còn bị đuổi đi, tệ hơn là…
Thần kinh toàn thân cô căng thẳng, Hà Tuấn Khoacó đồng ý cách làm như vậy không?
Chốc lát, Hà Tuấn Khoa không nhanh không chậm lên tiếng: “Ba, nếu như làm theo ý của ba, Thanh Dương _cũng không cách nào ở lại nhà họ Hà.
”
Hà Phương Đông lạnh mặt hừ một tiếng: “Nó làcháu trai của tao, không ở nhà họ Hà, chẳng lẽ để nó đi theo người phụ nữ ác độc đó? Mày không sợ cô ta dạy hư con mày sao?”
Ông ta vẫn luôn canh cánhchuyện Phan Thanh Yté cầu thang ngay trongnhà họ Hà, Phan Thanh Y luôn miệng nói là Lâm Hương Giang đẩy côta xuống, mặc dù Lâm Hương Giang không thừa nhận, nhưng ông tacho rằngPhan Thanh Y không có lý do để vu oan cô, cũng không đến nỗi nhẫn tâm giết chết đứa con của mình đếđổ tội choLâm Hương Giang.
Cho nên ông ta tuyệt đối sẽ không cho cháu trai mình ở cùng với người mẹ ác độc như vậy.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo ngàn năm của Hà Tuấn Khoa không hiện vẻ thay đổi gì, nhưng đôi mắt đenlại trầm xuống đáy hồ: “Ba, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, ba không thể tùy tiện chụp cái mũ ác độc này lên người cô ấy”
Điều tra? Còn cần điều tra gì nữa? Sự thật rành rành ra đó, mày đùng có nói với taolà Thanh Ytự té xuống sau đó hãm hại cô ta” Hà Phương Đông cười lạnh lùng.
Khóe mắt sắc sảo của Hà Tuấn Khoa thoáng qua tia giêu cợt nhàn nhạt: “Không loại trừkhả năng đó.
”
Hà Phương Đôngkhoặmmặt già xuống, nhíu mày nhìn thẳng hän: “Mày nói vậy là có ý gì?
Hà Tuấn Khoa cũng không muốn nói quá nhiềuvề chuyện này, dù sao chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, hắn bèn đổi đề tài: “Nếu như bacứ khăng khăng muốngiành Thanh Dươngvềnhà họ Hà, Lâm Hương Giang quả thật cũng không có cách nào chống lại, có điều… Thanh Dương là do cô ấysinh ra, cũng là do côấy nuôi lớn, Thanh Dươngvô cùngquấncô ấy, ba nhãn tâm chia cắt hai mẹ con họ, chỉ sợ nhóc con sẽ làm chuyện gây tổn thương chính mình”
“Chuyện gây tổn thương chính mình?”
Khuôn mặt già nua của Hà Phương Đông càng nghiêm túc.
“Ví dụ như tuyệt thực, ví dụ như vì tìm mẹ mà bỏ trốn hết lần này đến lần khác, đến lúc đó có phải ba phải saivệ sĩcanh chừng nósuốt ngày suốt đêm hay không? Chuyện này đối với nó mà nói có khác gì ở tù?”
Hà Phương Đông lần này không nói nữa, khuôn mặt già nua càng khoặm chặt khó coi, hô hấp nặng nề, tựa hồ đang suy nghĩ rốt cuộc có nêntách hai mẹ con ra hay không Một lát sau, giọng nóitrầm đặc vang lên: “Muốn cô ta ở lại cũng được, nhưng phải để cho Tú Nhi đến công ty làm thư ký cho mày.
”
Hà Tuấn Khoađối diện đôi mắt từng trải của ông bố, ông ta già rồi, nhưng ở trên thương trường vùng vẫy bao năm, bản lĩnh vẫn phải có.
“Ba, ba muốn đặt điều kiện với con à?” Đôi môi mỏng dính của Hà Tuấn Khoacười mà như không, đáy mắt hoàn toàn trống rỗng.
Hà Phương Đông ho nhẹ mộ iếng, cố ý nhăn mặt: “Chuyện mày muốn đuổi con bé nó đã nói cho tao biết, không phải chỉ là vô tình làm đổ cà phê thôi sao, làm gì đến nõi phải đuổi người ta đi”
Hà Tuấn Khoa rũ con ngươi, che giấu tia âm u nơi đáy mắt, không vội vã đáp lại, bất quá rất nhanh hắn liền có quyết định.
Hắn dập tắt tàn thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, sau đó đứng lên: “Nếu làm như vậy có thể khiến ba vui vẻ, vậy thì tùy ba” Hắn dừng lại một chút lại nói: ‘Không còn sớm nữa, ba nghỉ ngơi sớm một chút đi” Dứt lời xoay người rời khỏiphòng làm việc.
Hà Phương Đông còn chưa kịp phắn ứng, hẳn đã đi ra ngoài, ông già tức giận hừ một tiếng: “Thăng ranh…”
Cũng được, chỉ cần có thể để cho Trần Tú Nhilàm thư ký bên cạnh hẳn, tin chắc sớm muộn cô cũng có thể thay thế Lâm Hương Giang!
Lâm Hương Giang vừa rồi nghe Hà Phương Đông nói muốn cướp đứa trẻ của cô, cô đã tức giận nên không để ý nghe sau đó ho nói cái gì, chỉ loáng thoáng nghe thấyHà Tuấn Khoa không đồng ý.
Lại nghe đến Hà Phương Đông muốn Trần Tú Nhilàm thư ký cho hắn, thì cô hiểu rõ, thì raTrần Tú Nhi là ứng viên mà Hà Phương Đôngchọn để trở thành con dâu, còn hän thì không phắn đối Trần Tú Nhi làm thư ký.
Trong lòng cô dâng lên một chút khổ sở, cô đang định đi, cửa phòng làm việc ngay lúc đó lại mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện ngay cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô trong lòng giật mình, chợt kịp phắn ứng, bị hắn phát hiện cô đang nghe trộm…
Cô có chút luống cuống, đang muốn mở miệng nói, người đàn ông khẽ cau mày, bàn tay bắt lấy cổ tay cô, kéo cô sải bước rời đi.
Người đàn ông này chân dài lại đi nhanh như vậy, cô lảo đảo bước gần như chạy chậm mới có thể đuổi kịp hẳn, nhìn sườn mặt nghiêm nghị của hắn, hẳn đang tức giận à?
Hà Tuấn Khoa đưa cô lên sân thượng mới buông tay ra, đôi mắt đen sâu thăm nhìn cô chăm chú.
Cổ tay mảnh khắnh của Lâm Hương Giang bị bàn tay của hắn năm chặt hắn cả dấu tay, cô khẽ vuốt cổ tay, quan sát hắn, người đàn ông trời sinhđã mang theo một hơi thở áp bức khiến người ta run sợ, chẳng qua cô chỉ đứng trước mặt hẳn, vậy mà cô đã có cảm giác khó thở.
Hắn không lên tiếng, hẳn đang chờ cô mở miệng giải thích.
“Tôi không phải cố ý muốn nghe lén, tôi vốn chỉ muốn tìm anh nói chuyện bản vẽ thiết kế, không ngờanhvàchủ tịch đang nói chuyện với nhau, tôi… Tôi nghe thấy chủ tịch nói muốn chia cắt tôi vàThanh Dương, tôi.
.
” Nói đến đây, cô lại không áp chế được tức giận trong lòng.
“Cho nên, em đã nghe hết những gì chúng tôi nói?” Hà Tuấn Khoa vẫn nhíu mày, ánh mắt vẫn đóng định trên người cô.
Lâm Hương Giang rũ mắt, cắn căn môi, dáng vẻ như phải quyết định chuyện gì đó rất trọng đại, sau khi hít sâu một hơi ngẩng đầu đón ánh mắt người đàn ông: “Hà Tuấn Khoa, hay là… Anh buông tha cho tôi vàThanh Dương đi.
”
Sau khi cô vào nhà họ Hà ở hãng ngày đều thấp thỏm lo ấu, cô không có cách nào thân thiết với người nhà hẳn, càng không muốn có quan hệ thân thích gì vớiHà Tùng Nhânvà Phan Thanh Y.
Cô chỉ muốn và con trai trở về cuộc sống bình dị của hai ngườinhư trước kia.
Đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa híp lại, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng cô, trên người hơi thởbức bách người khác càng thêm mãnh liệt.
Đôi môi mỏng của hẳn kế cong lên: ‘Ý em là tôi đang bức ép em? Em muốn ly hôn?”
Lâm Hương Giangsiếtchặt quả đấm: “Đúng, tôi muốn ly hôn, dù sao người nhà của anh cũng không chấp nhận tôi, chúng tasớm muộn sẽ bị họ buộc ly hôn, vậy thì cần gì phải dây dưa mãi như vậy, lại làm cho mọi người không vui, huống chỉ… Chủ tịch đã chọn xong vợ cho anh, Trần Tú Nhi hẳn là thích hợp với anh hơn so với tôi nhiều.
”
Có trời mới biết côphải dùng bao nhiêu dũng khí mới nói ra được những lời này, mà đôi mắt đen của hắn nhìn chăm chú cô cũng càng thêm thâm trầm khiếp người, khiến cho da đầu cô cảm thấy tê dại.
Hắn không mở miệng, cứ như vậynhìn chăm chằm vào côkhông chớp mắt, có lẽ là vì ở nhà, trên người hắn chỉ mặcmột chiếc áo sơ mi sẵm màu, không đeo cà vạt, cổ áo còn thả hai chiếc nút áo không cài, nhìn có vẻ rất tùy ý, chẳng qua dáng vẻ mặt không cảm xúc mang cho người ta áp lực cực kỳ lớn