Chương 47 – Mẹ, con trả thù cho mẹ
Giờ phút này sự yên lặng khiến cho lòng người hoảng hốt, Lâm Hương Giang không nhịn được muốn lặp lại lần nữa, cánh tay dài của người đàn ông đột nhiên vươn ra tóm lấy vòng eo của cô, dùng sức kéo cô về phía mình, nháy mắt cô đã ngã vào khuôn ngực rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông.
Bàn tay hẳn đỡ sau lưng cô, nhiệt độ lòng bàn tay dù còn cách một lớp vải vẫn truyền đến cơ quan cảm giác, lòng cô hốt nhiên chùng xuống.
Giọng đàn ông trong trẻo lạnh lùng từ đỉnh đầu rơi xuống: “Bà Tuấn Khoa, em cho rằng giấy chứng nhận kết hôn là thứ muốn lấy thì lấy muốn bỏ thì bỏ à?” Lâm Hương.
Giang đặt hai tay trên ngực người đàn ông, cảm giác được từng múi cơ rằn chắc của hãn ẩn hiện sau lớp áo, còn có tiếng tìm đập đều đều, cô càng lúng túng không biết nên để tay ở chỗ nào.
Dáng vẻ của cô đều bị người đàn ông thu hết vào mắt, đầy mắt thấu triệt bỗng lóe lên một tia hài hước: “Hay là… em đang ghen?”
Ánh mắt Lâm Hương Giang lóe lên “Tôi Trần Tú Nhi so với tôi quả thật.
”
Tôi ghen cái gì chứ? Tôi nói thật lòng mà.
Lời cô bị đôi môi ngườiđàn ông đột nhiên đè xuống cắt đứt, bàn tay hắn bấu vào gáy cô, đôi môi mỏng trực tiếp chặn lại lời cô!
Lâm Hương Giang bỗng nhiên trợn to hai mắt, hô hấp tựa hồ cũng ngưng theo, không dám tin trợn mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc củangười đàn ông tuấn ấy.
Hắn… Hắn đang cưỡng hôn cô!
Một giây saucô lập tức lấy lại tinh thần, tay cũng linh hoạt hẳn lên, cố sức muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng ấnchặt cô vào trong ngực hơn, đôi môi đang dán lên môi cô cũng bắt đầu có hành động táo bạo khác.
Hô hấp của cô dồn dập rối loạn, tim đập cực kỳ nhanh, cô ra sức giấy giụa nhưng cuối cùngcũng không cách nào chống lại nổi người đàn ông quá mức lấn át, cuối cùng sắp nghẹt thở đến nơi trong ngực hắn.
Hà Tuấn Khoa cũng không biết mình làm sao nữa, ban đầu chỉ là muốn chặn môi của cô lại, không muốn nghe cô nói những lời đó, nhưng có lẽ do phắn ứng giấy giụa của cô đã kích thích bản năng chỉnh phục nguyên thủy nhất tận đáy lòng người đàn ông Người đàn bà này thật là không nghe lời, hẳn muốn trừng phạt cô một chút, cho đến khi côkiệt sức không giấy giụa nổi, thậm chí mềm oặt đi trong ngực hẳn, lúc đó chính hắn cũng chưa kềm chế lại được.
Đôi môi của người đàn bà còn mềm mại hơn trong tưởng tượng của hẳn, tựa hồ một khi đã dính vào thì khó lòng buông ra được.
Đến lúc cảm thấycô thật sự sắp không chống cự nổi nữa, hẳn mới buông cô ra, con ngươi nhìn chằm chằm côïtản ra hơi thở nguy hiểm Lâm Hương Giang dồn dập thở hổn hển, không ngừng hít thở khí trời mới mẻ, người kiệt sức tựa vào trong ngực hắn, cô không thể nhanh chóng tỉnh lại như vậy.
Lời nói ngầm chứa uy hiếprơi xuống: “Lần sau nếu như cònnói với tôi những lời đại loại nhưly hônnữa, thì không phải chỉtrừng phạt đơn giản như vậy đâu”
Lâm Hương Giang cả người run lên, rốt cuộc cũng có sức đẩy hăn ra, rời khỏi vòng ôm của hắn, vẫn thở hổn hến bổ sung không khí, đối diện nhau không lên tiếng, trên môi còn lưu lại hơi thở đàn ông, trong mắt tràn đầy xấu hổ.
Một hồi lâu, cô chịu hết nổi uất ức, run giọng trách móc: “Mấy người trong nhà họ Hà các anh đều giống nhau, ai cũng đều vô lý tự cho mình là đúng khiến người không thể ưa được!”
Cô bực tứcxả ra một tràng, nghiêng người chạy thật nhanh, tựa như hắn đã làm cô ghét đến nỗi không muốn ở cùng hắn lâu hơn một giây nào nữa.
Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chăm bóng lưng cô, không cảm thấy tức giận, ngược lại nhíu mày, sao hẳn lại có cảm giác vẻ tức giận của cô còn… quyến rũ như vậy?
Chỉ chớp mắt lại đến cuối tuần, lúc chạng vạng tối, Lâm Hương Giangchơi đùa cùng nhóc con ở sân cỏ nhà họ Hà, nhìn dáng vẻ Thanh Dươngvui cười mi mắt cong cong, vô cùng vui vẻ, ngược lại côngốn ngang tâm sự.
Nhóc con thật vất vả mới thích ứng hoàn cảnh sống ởnơi này, nếu như côđưa nó bỏ đi, nó có vui vẻ không?
Cách đó không xa có một chiếc xe đang đi vào.
Hai mẹ con nghe tiếng nhìn sang, không phải là xe Hà Tuấn Khoabình thường hay đi.
Lượng công việc của Hà Tuấn Khoa rất lớn, cuối tuần cũng rất ít được nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay hẳn đã ra khỏi nhà, bây giờ vẫn chưa về.
Lâm Hương Giang đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai đến? Một giây sau thấy Hà Tùng Nhân thận trọng đỡ Phan Thanh Y từ trên xe bước xuống.
Thấy họ, thần sắc cô hơi trâm xuống, tính toán ngày tháng một chút, Phan Thanh Y quả thật đã có thể xuất viện, chẳng lẽ hôm nay họvề nhà họ Hà ăn cơm?
Nhưng sau đó cônhìn thấy quản gia chỉ đạo người giúp việc, dời va lytrong xe xuống, những thứ đó là hành lý của Hà Tùng NhânvàPhan Thanh Y, những người giúp việc đang dọn hành lý đi vào trong nhà.
Lâm Hương Giangnhíu mày, nêu họđến ăn cơm thôi tại sao phải mang cả hành lý?
Cô chợt nghĩ đến cái gì, chẳng lẽ họ muốn dời vềnhà họ Hà ở? Phan Thanh Y cũng về ở sao?
Suy nghĩ này dọa cô giật mình, cô khó mà chấp nhậnchuyện ở chung vớiPhan Thanh Y, huống chỉ là Hà Tùng Nhân!
“Mẹ, gã bại hoạilần trướcbóp cổ mẹ có phải hắn không?” Lâm Thanh Dươngnhìn thấyHà Tùng Nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, dáng vẻ hết sức tức giận.
“Ừ.
.
” Lâm Hương Giang còn chưa nói hết lời, nhóc con liền thở hồng hộc, ném quả banh da trong tay đi, chạy về phía Hà Tùng Nhân: “Mẹ, con giúp mẹ trả thù !”
Lâm Hương Giang giật mình, vội vàng đuổi theo: “Thanh Dương…”
Chichớp mắt, Lâm Thanh Dươngđã chạy đếntrước mặt Hà Tùng Nhân, tức giận trợn mắt nhìn hắn, chất vấn: “Gã xấu xa, ông dám bóp cổme tôi, ông ức hiếpme tôi có đúng hay không?”
Hà Tùng Nhân nheo mắt lại quan sát nhóc con đột nhiên ở đâu xông ra, khinh thường cười lạnh: “Đúng thì thế nào?”
Nhìn gương mặt nhóc connhư một khuôn của chú đúc ra, hẳn không khỏi nghĩ đếnđứa trẻ vừa mất đi, trong lòng căm tức không thôi, nhóc con còn dám đến trêu chọc hắn?
“Ông bắt nạtme tôi, tôi phải thay mẹ cho ông một bài học!” Lâm Thanh Dương chạy đếntay đấm chân đáHà Tùng Nhân, giống như một con sư tử nhỏ đang tức giận.
Chẳng qua là đôi tay gây ốm, bắp chân lẻo khoẻo kia thì được bao nhiêu sức mạnh, đối với Hà Tùng Nhânmà nói căn bản chẳng gây ra uy hiếp gì Lâm Hương Giang sốt ruột chạy đến, thấy con trai đã động thủvới Hà Tùng Nhân, vội vàng quát lên: “Thanh Dương, trở lại đây!”
Phan Thanh Y thấy Lâm Hương Giangchạy đến, đáy mắt thoáng qua một tia căm hận, Lâm Hương Giangđáng chết, côta lại còn mặt dày ở lạinhà họ Hài Côta đã nhẫn tâm giết chết đưa trẻ trong bụng, nhưng đổi lại không những không đuổi đượcLâm Hương Giang ra khỏi nhà họ Hà, còn rơi vào kết cục khó mà có con, Hà Tùng Nhân bây giờ còn đau lòng chocô ta, nhưng về lâu về dài, hắn sớm muộn cũng sẽ chê cô không biết đẻ con!
Điều này sao có thê khiến cô ta không giận không hận cho được?
Mắt thấy Lâm Hương Giang muốn bước qua lôi Lâm Thanh Dương lại, trong lòng Phan Thanh Y cười gắn một tiếng, cố ý ngăn lạitrước mặt Hà Tùng Nhân: “Tùng Nhân, cẩn thận… AI”
Phan Thanh Y giả vờ bị Lâm Thanh Dương đẩy, mặt màyđau đớn té xuống đất: “Đau quá, Tùng Nhân.
.
” Côta che đau bụng kêu khổ, vì ngã xuống y như thật, vết thương của cô ta nhói lên đau tưởng chết Hà Tùng Nhân thấy vậy sắc mặt đại biến, đột nhiên dùng sức đẩy nhóc conra, lập tức ngồi xổm xuống đỡ Phan Thanh Y, cau mày hỏi: “Có phải đụng phải vết thươngrồi hay không?”
Lâm Thanh Dương không kịp phòng bị, bị đối phương đẩy tay rất mạnh làm cho đẩy ngã ngồi xuống đất.
Lâm Hương Giang kinh hãi, chạy nhanh đến bên cạnhcon trai: “Thanh Dương! Con có sao không?”
Hà Tùng Nhân vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hương Giangcăng thẳng kiếm tra nhóc con có bị thương không, con ngươi hẳn bỗng nhiên co giật, thằng ranh đáng chết dám đấy Phan Thanh Yngã, hắn không dạy dỗ không được!
Hắn nộ khí xung thiên, một thẳng ranh conmà dám không coi ai ra gìnhư vậy!
Hãn chợt túm lấy cổ áo Lâm Thanh Dương, trực tiếp xốc thẳng bé lên: “Thẳng ranh con không biết điều này, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là kính trên nhường dưới!”
Lâm Hương Giang hoảng hốt, lập tức đứng lên, căng thẳng nhìn chăm chăm hắn, gẵn giọng: “Hà Tùng Nhân, buông nó ra ngay!”
Cô không dám bước đến quá gần, sợ hắn kích động sẽ làm gì gây hại cho thẳng bé.
Hà Tùng Nhân xách cố nhóc con lên, mặc cho thăng bé hoa tay múa chân giãy giụa phắn kháng, thậm chí vì bị hắn túm chặt cố áo lâm vàotình trạng khó thở, hẳn vẫn chưa buông tay.