Chương 489: Cuộc sống cá nhân của cô ta không đứng đắn
Ở sân bay, Lâm Hương Giang đang từ biệt Phạm Tây Luân.
“Lần này tôi về không biết khi nào mới có thể quay lại, em tự mình cẩn thận một chút nhé”
Phạm Tây Luân không hiểu sao lại thấy không yên tâm về cô.
Mẹ anh ấy bệnh nặng buộc lòng anh phải về chăm sóc, mà cũng không thể xác định được khi nào có thể quay lại giúp cô.
“Hiện tại vấn đề sức khỏe của bác gái mí quan trọng.
Thầy có thể đến bất cứ khi nào thuận tiện.
Dù sao, phòng thí nghiệm của em cũng luôn chào đón thầy bất cứ lúc nào” Lâm Hương Giang nói “Có vấn đề gì không giải quyết được có thể gọi điện thoại cho tôi, gửi video cũng được”
Phạm Tây Luân vẫn còn một chút lo lẳng rằng cô không xoay sở được với công thức nước hoa cô đang nghiên cứu.
“Thầy không dặn thì em cũing làm vậy” Lâm Hương Giang phát hiện anh càng lúc càng lãng nhằng.
Chuyến bay đã có thông báo chuẩn bị cất cánh, Lâm Hương Giang vẫy vẫy tay với anh “Thầy vào đi.
Em đợi thầy quay l Phạm Tây Luân nghe thấy lời này của cô, càng nhìn cô chấm chằm, đột nhiên ôm cô vào lòng nói khế vào tai cô: “Đợi tôi”
Lâm Hương Giang thoáng giật mình.
Giây sau anh đã buông cô ra.
Cái ôm khi nấy hình như chỉ đơn thuần đế thay lời tạm biệt, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Sau khi nhìn anh ấy vào bên trong, cô mới rời khỏi sân bay.
Hà Hàm Bội đang ngồi trước bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng.
Trên tay chị ta cầm một xấp ảnh, đứng đối diện là một thuộc hạ trong bộ vest đen “Chủ tịch Bội, theo như lời yêu cầu của chị.
Tôi đã cho người theo Lâm Hương Giang mấy ngày nay, hình chụp được cũng không ít”
Họ không chỉ theo dõi hành tung của Lâm Hương Giang, còn lén lút chụp lại tất cả hoạt động của cô.
“Những cái này là gì đây? Lâm Hương Giang này thật không biết xấu hổ mài” Hà Hàm Bội nhìn chăm chảm những bức ảnh, không kiềm được cơn giận “Chúng tôi phát hiện cô ấy không chỉ nuôi trai bao trong nhà, mà ra ngoài còn cùng đàn ông khác ở bên ngoài dây dưa không rõ” Thuộc hạ chỉ vào những bức ảnh mà anh ta đã chụp được, nói một cách khinh thường.
Hà Hàm Bội càng xem càng tức giận.
Đột nhiên chú ý đến một bức ảnh là Lâm Thanh Dương đang ôm chậu hoa đứng trước của sổ.
Cô chau mày hỏi: “Ảnh này là sao vậy?”
“Cái này … chúng tôi cũng không rõ cho lảm.
Nhưng mà người chụp được ảnh này có nói nhìn thấy Lâm Thanh Dương cầm chậu hoa đứng ở cửa sổ rất lâu, hình như là đang bị phạt”
“Phạt đứng! Lâm Hương Giang dám hành hạ cháu tôi à?” Hà Hàm Bội đã giận sôi máu “Không phải.
lúc đó thì trong nhà chỉ có mỗi tên trai bao đó thôi”
“Trai bao? Chính là tên đàn ông hai chân tàn phế tên Henry đó sao?” Hà Hàm Bội đột nhiên nheo mắt, một luồng sáng lạnh lùng vụt qua trong mắt.
“Được lắm, Lâm Hương Giang cô tự mình nuôi trai thì thôi, bây giờ còn để tên trai bao đó hành hạ Lâm Thanh Dương, tôi xem cô còn tư cách gì mà giữ quyền nuôi dưỡng!”
Chị ta đã nói nhất định phải đưa Lâm Thanh Dương trở về nhà họ Hà.
Chị cử người theo dõi Lâm Hương Giang cũng là để thu thập bằng chứng có đủ sức thuyết phục chờ sử dụng nó Trước tòa.
Bây giờ đã có những bức ảnh này, hoàn toàn không sợ tòa không giao quyền nuôi dưỡng lại cho nhà họ Hà nữa.
Lúc Lâm Hương Giang về đến chung cư đã nhận được thư luật sư do Hà Hàm Bội gửi.
Cô mở thư ra xem.
Hà Hàm Bội thật muốn giành quyền nuôi dưỡng với cô.
“Không ngờ, chị cả của anh lại muốn kiện em ra tòa này.
Anh nói xem chị ta lấy đâu ra niềm tin là chị ta sẽ thắng chứ?”
Với tính tình của Hà Hàm Bội, nếu không nằm chắc phần thắng, chị ta sẽ không dễ gì đánh động đến chính quyền.
Hà Tuấn Khoa không ngờ lần này chị cả lại cố ch: hư vậy: “Xem ra chị cả đã âm thầm làm gì đó rồi” Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với chị cả, vụ kiện lần này rất bất lợi với bọn họ.
“Vậy anh cảm thấy chị ta sẽ làm được gÏ?
Thông đồng với bên quan tòa à? Lâm Hương Giang thực sự rất tò mò.
Hà Tuấn Khoa lắc đầu: “Lần này anh đoán không ra, nhưng chị ta đã muốn trình tòa thì em chỉ có thể nghênh chiến thôi?”
Lâm Hương Giang nhún nhún vai: “Không chiến thì còn có thể làm gì? Dù có trốn được lần này cũng sẽ lại có lần sau.
Chị ta sẽ không từ bỏ.
đâu.”
‘Thật không ngờ rắng sau cùng người tranh giành quyền nuôi dưỡng với cô lại là Hà Hàm Bội Hà Tuấn Khoa nắm tay cô: “Còn anh đây.
Anh sẽ không để chị ta cướp đi Thanh Dương”
Lâm Hương Giang dựa đầu vào vai anh: “Thì cũng bởi vì có anh nên em mới không sợ thua”
Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói của anh đột nhiên trầm xuống: “Anh rất vui vì em đã tin anh đến vậy” Cô ngước căm lên thì một đôi m.ôi đã in sâu lên trán.
Ngày đầu của phiên xử, Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa đến nơi đúng giờ, còn đưa cả Lâm Thanh Dương theo.
Luật sư của họ nói Lâm Thanh Dương đã đủ lớn để ra tòa, suy nghĩ và ý kiến của bé cũng rất quan trọng.
Lúc họ chuẩn bị vào thì vừa hay chạm mặt Hà Hàm Bội cũng đang vào.
‘Tôi còn tưởng cô không dám đến” Hà Hà Bội lạnh lùng nhìn Lâm Hương Giang “Tại sao tôi lại không dám chứ” Lâm Hương Giang thắc mắc.
Hà Hàm Bội cười lạnh lẽo: “Da mặt cô cũng dày thật đấy, để lát nữa tôi sẽ để cho cả tòa cùng.
nhìn”
Cö ta nói xong liên hướng ảnh mắt về phia người ngồi trên xe lăn, càng thêm khinh thường “Trường hợp này mà cũng cùng hăn ta đến đây à”
Chị ta không nhận ra Hà Tuấn Khoa, trong lúc này chị ta chỉ chơ rằng anh chính là tên trai bao của Lâm Hương Giang.
Lâm Hương Giang cảm thấy có điêu gì đó kỳ lạ trong lời nói của Hà Hàm Bội, như thể chị ta đã nằm trong tay cái gì đó.
“Chị Bội, người chị kiện là tôi.
Chuyện tôi dẫn ai theo thì không phiền chị phải lo” Thái độ của Lâm Hương Giang cũng còn vài phần khách sáo.
Hà Hàm Bội cười lạnh: “Cö dẫn theo hắn cũng lát nữa sẽ không sợ Lâm Hương Giang phủ “Cô này, cô sao lại đáng ghét như vậy.
Cháu đã nói không muốn về nhà với cô rồi mà.
Sao cô vẫn không chịu thôi đi vậy?” Lâm Thanh Dương, lúc này rất tức giận.
“Cháu là con cháu nhà họ Hà, đương nhiên nhải về nhà họ Hà rồi Chả: xem mẹ eon đã tìm cho cháu cha dượng rồi.
Sau này họ mà có con, cháu sẽ phải chịu nhiều ẩm ức đó”
“Cha dượng gì chứ? Dó là daddy của cháu mà” Lâm Thanh Dương nói thẳng ra.
Bên này I âm Hirơng Giang nghe thấy mà căng thẳng, Hà Iuấn Khoa ciIng khẽ chau mày.
Hà Hàm Bội thì không hề có phản ứng gì.
Chính xác mà nói, chị ta không máy may cảm thấy †ên Henry tàn phế trước mặt có liên hệ gì đến em của chị ta.
“Lâm Hương Giang, tôi tò mò không biết cô đã cho Thanh Dương uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến nó ngoan ngoãn nhận tên đàn ông thế này làm ba như vậy” Chị ta không ngừng nhấn mạnh, chỉ sợ Lâm Thanh Dương sẽ quên mất ba ruột của nó là ai “Đàn ông thế này là thế nào? Cô nói rõ ràng đi” Không đợi Lâm Hương Giang mở miệng, Lâm Thanh Dương đã tức giận truy hỏi.
Hà Hàm Bội không muốn cãi nhau với con nít, chỉ nói với vẻ nghiêm nghị: “Cháu nên nhớ kỹ ai là cha đẻ của cháu trước đi rồi nói sau.”
Phiên tòa sắp bắt đầu, chị ta lạnh lẽo nhìn Lâm Hương Giang, rồi dẫn theo luật sư đi vào.
“Daddy, sao ba lại có người chị như vậy chứ?”
Lâm Thanh Dương phụng phịu khoanh tay trước.
ngực.
Cậu không thích Hà Hàm Bội chút nào.
Hà Tuấn Khoa thầm thở dài: “Chuyện này ba đâu thể quyết định được”
“Đi thôi, sắp đến giờ đẩy xe lăn của anh đi vào.
Luật sư của Hà Hàm Bội phát biểu trước tòa án: “Đương sự của tôi nộp đơn xin yêu cầu tòa xem xét giao lại quyên nuôi dưỡng Lâm Thanh ” Lâm Hương Giang Dương cho nhà họ Hà.
Chúng tôi cho rằng mẹ ruột của cháu bé không còn đủ tư cách làm người giám hộ”
Quan tòa sau khi nghe phát biểu đáp: “Mẹ ruột của đứa trẻ là Lâm Hương Giang, sao nguyên đơn lại cho rắng cô ấy không đủ tư cách?”
Lâm Hương Giang cũng rất hiếu kỳ sao bên kia lại có thể nói ra những điều vô lý như vậy.
Ngay tức thì cô nghe thấy lời luật sư: “Vi lối sống cá nhân của cô ấy không đứng đắn… sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình phát triển tâm sinh lý của trẻ.”