Chương 773: Không biết
“Tôi thấy cô muốn chết!”
“Nếu như tôi biết tung tích của cô ấy, anh giết tôi ri không còn người nào biết được cô ấy đang ở đâu” Lâm Hương Giang nhắc nhở anh ta.
Một câu nói khiến Dạ Hữu Khánh vốn đang phẫn nộ đến sắp mất khống chế mà nổ súng đột nhiên tỉnh táo hơn không ít.
Lúc này, đám thuộc hạ của anh ta vội vã báo cáo: “Cậu Dạ, phát hiện có xe lái ra từ cửa hông thôn trang.
”
Suy nghĩ đầu tiên của Dạ Hữu Khánh là Lãnh Thiên Khuê lại chạy trốn, anh ta lập tức nói: “Đuổi theo!” Không hề nói nhiều một câu với Lâm Hương Giang, anh ta nhảy lên xe, dẫn một đám người đuổi theo chiếc xe kia.
“Này, anh quá căng thẳng rồi, đó không phải Lãnh Thiên Khuê!” Lâm Hương Giang hô lên với anh ta nhưng anh ta vốn không nghe.
Lâm Hương Giang lắc đầu: “Không tin cũng được”
Cốc Nam Ninh lại lo lắng, anh ta biết người lái xe đi là ai, lập tức ngồi lên xe muốn đuổi tới.
“Tôi đi với anh, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thật, Dạ Hữu Khánh cũng không đến mức làm gì hai người” Cô cũng lên xe.
Cốc Nam Ninh lo lắng cho Tạ Phương Lan đã lái xe dân Dạ Hữu Khánh đi, cũng không dong dài mà nổ máy xe nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi hai người bọn họ đều đã rời đi, Lãnh Thiên Khuê lái xe Lâm Hương Giang để lại cho cô ấy lập tức rời khỏi chỗ này.
Lần này bọn họ đã đánh giá thấp Dạ Hữu Khánh.
Anh ta chỉ giả bộ đuổi theo chiếc xe kia, mới đuổi được phân nửa anh ta đã vòng lại!
Ngay dọc đường vòng trở về, anh ta đụng phải Lãnh Thiên Khuê đang muốn trốn đi!
“Không xong, lần này anh ta thông minh hơn, không bị mắc lừa” Lâm Hương Giang phát giác tình huống không ổn.
Lãnh Thiên Khuê đang lái xe một mình đương nhiên cũng phát hiện ra Dạ Hữu Khánh đang đuổi kịp cô ấy.
Chỉ thoáng chốc cô đã tăng tốc lên mức tối đa, xe lao nhanh giữa sơn đạo.
Xe của Dạ Hữu Khánh đuổi sát phía sau không bỏ, thậm chí có mấy lần còn muốn đuổi kịp cô ấy!
Lại sau này chính là Cốc Nam Ninh lái xe, anh dẫn theo.
Lâm Hương Giang cùng nhau khẩn trương cùng ở phía sau bọn họ.
Có lẽ là vì quá căng thẳng, cũng có lẽ là vì tốc độ xe quá nhanh, Lãnh Thiên Khuê nhất thời thao tác sai, vậy mà xe lại đâm thẳng vào phía vệ đường!
Phải biết rằng con đường này là sườn dốc, lao ra sẽ rớt xuống vách núi!
Tiếng phanh gấp xông thẳng lên trời, dù là cô ấy muốn khống chế xe nhưng vẫn không thể cứu vãn.
Một tiếng vang thật lớn, cả người lẫn người cùng tông vỡ vòng bảo hộ, toàn bộ thân xe rơi xuống sườn núi…
Dạ Hữu Khánh đuổi sát phía sau thấy tình cảnh như vậy, trong phút chốc đầu óc trở nên trống rỗng!
Tay anh run rẩy túm lấy tay lái của thuộc hạ, giọng nói cũng run rẩy: “Dừng xe! Dừng xe!” Vành mắt anh ta đỏ lên, gầm nhẹ.
Ban nãy thuộc hạ cũng bị giật mình, lúc này mới vội vã phanh lại.
Xe còn chưa hoàn toàn dừng hẳn Dạ Hữu Khánh đã đẩy cửa xe ra xuống xe.
Ngay khoảnh khắc chân rơi xuống đất, anh †a còn thiếu chút nữa đứng không vững, lảo đảo đi tới bên hàng rào bị đụng nát, chỉ thấy chiếc xe kia còn đang không ngừng lăn xuống.
“Lãnh Thiên Khuê… Thiên Khuê…” Lúc này anh ta mặc kệ tất cả, chỉ muốn nhảy xuống kéo cô ấy trở về.
Nhưng thủ hạ của anh ta đã kéo anh ta lại: “Cậu Dạ, không thể xuống dưới!”
“Cút!” Dạ Hữu Khánh đỏ mắt, hệt như một đầu sư tử nổi điên, anh ta không đi xuống thì ai có thể cứu Lãnh Thiên Khuê được?
Cô ấy không thể chết được, anh ta không cho phép, cô ấy không thể chết được!