Chương 779: Căng thẳng
“Ừm, chờ chút lại quay về.
.
” Hiện tại anh không thể ngừng lại được.
Lâm Hương Giang vẫn rất căng thẳng: “Nếu lỡ lát nữa Gia Bảo tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ…”
“Có bảo mẫu mà” Anh nhíu mày lại, cắn một cái lên môi cô: “Có phải em nên chuyên tâm một chút không? Xem ra là anh chưa đủ nỗ lực, không thể khiến em dành hết lực chú ý lên người anh?”
“Em không…” Cô còn chưa dứt lời đã bị anh chặn mô Người đàn ông phát động thế tiến công mãnh liệt, cô triệt để rơi vào tay giặc, không còn tâm tư để nghĩ tới những chuyện khác.
Từ phòng làm việc đến phòng ngủ, thật lâu không vận động hết sức như vậy, Lâm Hương Giang mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Cô nằm lỳ trên giường, mái tóc dài xõa tung trên phần lưng trắng nõn mềm mại, trên da thịt còn dấu hôn có chút mập mờ do đàn ông lưu lại.
Lúc Hà Tuấn Khoa bước ra từ phòng tắm thấy cô còn đang nằm lỳ trên giường bất động, anh không khỏi cười cười đi tới ngồi bên mép giường, nâng một lọn tóc của cô lên ngửi ngửi, là mùi hoa: “Đứng dậy tắm rửa?”
“Hiện tại em rất mệt, không muốn động đậy” Cô chỉ nói chuyện thôi đã thấy miễn cưỡng.
“Sao lại mệt mỏi vậy? Xem ra là do chúng ta vận động quá ít, sau này phải tăng cường vận động”
Lâm Hương Giang nghe vậy ngẩng đầu, tức giận trừng anh: “Chính anh vận động một mình đi, đừng kéo theo em”
“Chuyện này cần hai người cùng nhau, chỉ một mình anh không làm được” Anh buồn cười nhìn cô.
“Anh không được thì thôi đi” Cô thật sự cảm thấy mình ăn không tiêu.
ở phương diện kia anh quá mạnh mẽ.
Hà Tuấn Khoa nheo đôi mắt sắc bén: “Em nói ai không được?” Cho dù là người đàn ông nào, nghe được lời này cũng sẽ mẫn cảm vô cùng.
“Không phải em nói phương diện kia không được, em…”
Nói với anh nhiều như vậy quá mệt mỏi, cô làm biếng không muốn tục tiếp, đứng dậy đẩy anh ra: “Em đi tắm, anh đừng ngăn em”
Hai chân cô còn chưa rơi xuống đất đã bị anh bế lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô phòng bị nhìn anh chằm chäm, không phải cô đã nói sai cái gì, khiến anh muốn giày vò cô nữa chứ?
Hà Tuấn Khoa nhéo nhéo mũi cô: “Sao lại nhìn anh như vậy?” Anh ôm cô trực tiếp đi về phía phòng tắm: “Ôm em đi tắm, sợ em đứng không vững”
Cô túng quẫn, gương mặt nóng lên, đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh còn không biết ngại mà nói, đều tại anh!”
“Đúng, trách anh, không phải bây giờ anh đang hầu hạ em đây sao?”
“Hừ” Cô nhướng mày hừ hừ, như vậy còn tạm được.
Cô nằm trong bồn tắm.
Lúc Hà Tuấn Khoa đang mát xa bả vai giúp cô, đột nhiên cô như nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, ngày mai em sẽ đi thăm Vân Nhi”
Nghe nói Đào Hương Vi đã dành được quyền nuôi dưỡng Vân Nhi, còn bắt Nguyễn Cao Cường phải ký hợp đồng không hề lui tới gì đó, hôm nay cô đã dẫn theo con gái ra ngoài ở.
Cô muốn đến xem mình có thể giúp gì cho người anh trai khổ sở của mình không.
Lần này một lúc mất đi cả hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời, chắc hẳn anh không dễ chịu.
“Có thể, chẳng qua em phải dành cả buổi tối cho anh” Anh yêu cầu.
“Vì sao? Anh lại muốn làm gì?” Cô nghi ngờ liếc xéo anh, anh lại muốn làm chuyện xấu xa gì nữa?
“Cô gái ngốc, ngày mai là sinh nhật của anh, không phải em đã quên luôn rồi chứ?”
Anh vừa nói như vậy cô mới nhớ: “Đúng rồi, tôi quên thật, xin lỗi anh, ngày mai em nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho anh”
Anh từ phía sau kề sát vào bên tai cô, nhỏ giọng rủ rỉ: “Tặng chính em cho anh, đó đã là món quà lớn nhất r Giọng nói của anh vừa truyền ra, đôi môi lại hôn lên môi nhỏ của cô, có cái gì như lại muốn cháy lên…
“Ưm, đừng mà…” Đêm nay cô thật sự ăn không tiêu.
Bàn tay to lớn của anh đặt sau gáy cô, tiếp tục khiến nụ hôn sâu hơn.
Vào lúc cô sắp không thở nổi anh mới thả cô ra, khàn giọng nói: “Đêm nay tạm thời tha cho em” Tới cùng anh vẫn rất thương yêu cô.