Chương 783: Không cần tốn quá lâu
Hà Tuấn Khoa nhìn đồng hồ trên tường, từ phòng thí nghiệm quay về đây không cần tốn quá nhiều thời gian.
Trong lòng anh dâng trào dự cảm xấu.
Anh ngắt máy sau đó lại bấm một dãy số khác: “Định vị hành tung của vợ tôi cho tôi, tôi muốn biết cô ấy đang ở nơi nào.
”
vừa nhận được chỉ thị của anh đã trả lời lâng.
”
Tiếp đó là thời gian chờ đợi thuộc hạ báo cáo hành tung của Lâm Hương Giang cho anh.
Lâm Thanh Dương phát hiện bố hơi căng thẳng, vì vậy võ bả vai bố an ủi: “Bố không cần nghĩ quá nhiều, có lẽ mami chỉ muốn khiến bố bất ngờ hoặc mami còn chuẩn bị món quà khác”
Hà Tuấn Khoa nhíu mày im lặng không nói.
Không thu được tin tức cô đang an toàn, trong lòng anh không thể nào an ổn.
Rất nhanh thuộc hạ đã gọi điện thoại đến báo cáo: “Tổng giám đốc Khoa, chúng tôi không tìm được hành tung của bà Hà, chẳng qua từ camera trước cửa phòng thí nghiệm có thể thấy sau khi cô ấy ra ngoài không tới nơi nào khác… Không đúng… Có một người đàn ông tiếp cận bà Hà, người đàn ông này đã dẫn bà Hà đi”
“Người đàn ông nào?” Hà Tuấn Khoa lập tức đề cao cảnh giác.
“Anh ta đưa lưng về phía camera, chúng tôi không nhìn thấy gương mặt anh ta”
“Gửi video tới cho tôi” Hà Tuấn Khoa lập tức hạ lệnh, anh có dự cảm Lâm Hương Giang đã xảy ra chuyện.
Tỉnh một tiếng, di động của anh nhận được thông báo video tới, anh ấn mở.
Màn hình giám sát hơi mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy đã có một người đàn ông đưa Lâm Hương Giang đi, bóng lưng của người đàn ông này…
Đôi mắt ưng của Hà Tuấn Khoa thoáng qua vẻ lạnh lẽo sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông trong đoạn video, tuy người đàn ông này vô cùng gây, nhưng bóng lưng này cực độ giống với bóng lưng Hà Tùng Nhân”
Hà Tùng Nhân? Anh ta đã ra tù rồi sao?
Hà Tuấn Khoa lập tức liên lạc với phía ngục giam, đã lấy được tin tức của Hà Tùng Nhân.
Một tháng trước, Hà Tùng Nhân được thả ra trước thời hạn”
Thật đáng chết, tin tức quan trọng như vậy mà anh lại có thể không biết”
Anh ta vừa ra ngoài đã lại tìm Lâm Hương Giang, nhất định là không có chuyện gì tốt”
Anh lại ra lệnh cho thuộc hạ: “Mau định vị chỗ ở của Hà Tùng Nhân cho tôi!” Anh không thể để Hà Tùng Nhân đưa Lâm Hương Giang đi.
Lâm Hương Giang tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói trên ghế, đầu vẫn choáng váng.
Ký ức trước khi hôn mê lập tức kéo tới, là Hà Tùng Nhân đã khiến cô hôn mê”
Cho nên hiện tại cô đã bị Hà Tùng Nhân bắt tới chỗ này, anh ta còn trói cô lại là muốn trả thù cô sao?
Hay là anh ta muốn lợi dụng cô để uy hiếp Hà Tuấn Khoa?
Đang nghĩ xem Hà Tùng Nhân muốn làm gì, đột nhiên cửa phòng bật mở, Hà Tùng Nhân xuất hiện.
Cô không nói một lời, cảnh giác nhìn chăm chằm anh ta.
“Hương Giang, cô đã tỉnh” Hà Tùng Nhân đang mỉm cười với cô, giọng điệu còn vô cùng dịu dàng, từng bước một tới gần cô.
Anh ta gọi như vậy khiến Lâm Hương Giang cảm thấy chán ghét, phẫn hìn chằm chằm anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Hà Tùng Nhân đi tới trước mặt cô, vẫn mỉm cười như cũ: “Không nên hơi một chút lại nổi giận như vậy, cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.
”
“Nói nhảm, không làm gì vậy anh bắt tôi trói ở đây là thế nào?” Lâm Hương Giang trách mắng.
Tôi chỉ không hy vọng sau khi cô tỉnh lại kích động quá mức mà chạy trốn mất thôi” Anh ta nói như kiểu mình rất có lý.
“Bớt nói lời vô ích, thành thật đi, đến cùng anh muốn làm gì? Trả thù hay là uy hiếp Tuấn Khoa?”
Hà Tùng Nhân giơ ngón trỏ lên trước mặt cô lắc lắc: “No no, đều không phải”