Chương 867: Ba năm, những đổi thay
Lúc này Đào Hương Vi đã chuẩn bị tỉnh thần xong, cũng nở nụ cười tự nhiên và đầy hào phóng: “Chào chủ tịch Thông ạ”
“Sinh viên cùng trường à, haha… Tốt, không tệ, không tệ” Lương Văn Thông quan sát hai người, trông họ rất lịch sự.
Ngay lúc nhìn thấy Đào Hương Vi, đồng tử Nguyễn Cao Cường co rút lại, buột miệng: “Hương Vi…”
Không sai, chính là cô ấy!
Ba năm không gặp, cô ấy đã trở nên tự tin và xinh đẹp hơn, trên mi mắt mày ngài còn vương vấn sự phóng khoáng thoải mái.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh cô là đàn anh của cô ấy à?
“Sao thế? Tổng giám đốc Cường biết Vivia sao?” Lương Văn Thông phát hiện ra manh mối.
Nhưng không chờ Nguyễn Cao Cường mở miệng, Đào Hương Vi đã lên tiếng trả lời trước: “Vâng ạ, chúng tôi là bạn cũ” Cô nghĩ rằng không cần phải giấu mối quan hệ này với Nguyễn Cao Cường.
“Ồ? Thế thì trùng hợp quá!” Lương Văn Thông cười nói.
Nguyễn Cao Cường thì nhếch môi nhìn cô, không đáp lời, trán hơi nhăn lại.
Khi hai đôi mắt chạm nhau, Đào Hương Vi không tránh cũng không né, đối mặt với anh một cách thật thản nhiên.
“Tổng giám đốc Cường, cùng ngồi uống một ly chứ?” Lương Văn Thông mời anh.
Bấy giờ Nguyễn Cao Cường mời rời mắt khỏi Đào Hương Vi, khẽ nhướng mày: “Được chứ.
”
“Anh cũng là bạn cũ của Vivia thì hai người ngồi chung với nhau đi, cũng tiện ôn chuyện.
” Lương Văn Thông đã gặp qua nhiều người, vừa liếc mắt đã nhận ra giữa hai người này không phải chỉ đơn giản là bạn bè.
Đào Hương Vi không cự nự, còn rót hai ly rượu, đưa một ly qua cho Nguyễn Cao Cường: “Tôi và anh uống một ly đi.
”
Nguyễn Cao Cường mực nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, ba năm không gặp, quả nhiên cô đã thay đổi rất nhiều.
Anh chần chừ nhìn ly rượu kia mấy giây rồi mới nhận lấ trở lại” Cuối cùng anh cũng nói chuyện với cô.
“Cảm ơn” Đào Hương Vi nhoẻn môi cười, sau đó ngửa đầu uống rượu.
Nguyễn Cao Cường thấy vậy cũng nâng ly uống theo.
“Tốt, xem ra tửu lượng của hai người cao lắm!” Lương Văn Thông khen ngợi.
Nguyễn Cao Cường đặt ly rượu xuống, nói: “Chủ tịch Thông, tôi còn có việc phải xử lý, không uống được với ông rồi.
”
“Cũng đã đến giờ cơm rồi, anh ăn một lát với chúng tôi rồi đi cũng không muộn mà?” Thật ra Lương Văn Thông muốn nói về chuyện hợp tác với anh.
Mừng em “Đúng là đã đến giờ cơm rồi, nên tôi phải về ăn cùng con gái tôi đây” Nguyễn Cao Cường nói Lương Văn Thông võ võ bả vai anh: “Tôi hiểu, bây giờ tổng giám đốc Cường là ông bố tốt kiêm người chồng tốt, đến giờ là về nhà ăn cơm với vợ con, đây là thói quen tốt, vậy tôi không giữ anh nhé, khi nào rảnh nói chuyện sau.
”
Nghe anh nhắc đến con gái, theo phản xạ Đào Hương Vi muốn hỏi anh về chuyện của con, nhưng tình huống lúc này không cho phép cô nói những điều đó, đành ghìm những nghỉ vấn xuống đáy lòng.
Hai ngày nữa cô tự đi thăm con vậy.
Lương Văn Thông nhìn về phía cô, nói: “Vivia, cô có muốn tiễn tổng giám đốc Cường không?”
Đào Hương Vi cảm thấy ánh mắt của chủ tịch Thông khá ẩn ý, nhưng vẫn hào phóng mỉm cười: “Được ạ.
”
Song Nguyễn Cao Cường lại từ chối: ‘Không cần đâu, nhân tài do chủ tịch Thông khó khăn lắm mới mời về, phải chiêu đãi thịnh soạn mới được” Anh nói như vậy làm cho người ta có cảm giác anh và Đào.
Hương Vĩ không quen thân gì nhau.
Lương Văn Thông rất biết quan sát người khá “Vậy được, tổng giám đốc Cường đi thong thả nhé, Nguyễn Cao Cường không trả lời, xoay người đi, Đào Hương Vi thầm thở phào, thật ra vừa rồi cô căng thẳng lắm.
Hoàng Công Thành phát hiện sự khác thường của cô, không khỏi thấp giọng hỏi: “Em và tổng giám đốc Cường kia thật sự là bạn sao?”
Cô lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với anh ấy: “Vâng, trước đây có quen biết nhau.
”
Lập tức hùa theo: không tiễn.
”
Cô không muốn nói quá rõ ràng, dù sao quả thật bây giờ cô và anh cũng không liên quan gì đến nhau.