Hai ngày sau, Tần Mật Mật tới nhà của bạn học Trình Mạn Mạn.
Không khí trong khu nhà cao cấp không làm cô có cảm giác gì cho lắm, nhưng là cô lại hốt hoảng khi đi tới cửa chính thì có một đống người đứng dọc theo hô to: “Tiểu thư trở lại!”
Người giúp việc kêu một lần thì Tần Mật Mật bị hù dọa một lần, hai chân như nhũn ra.
Cô thế mới biết, mình cũng không có dũng cảm như tưởng tượng.
Dọc theo đường đi, cô chột dạ cúi đầu, tuyệt không dám ngẩn lên.
Đi vào đại sảnh, bên trong truyền đến thanh âm ầm ĩ, thì ra là Tiểu Lam cùng đám chị em đang đánh mạc chược.
Bà ta liếc thấy Tần Mật Mật vào nhà, liền đưa ra bộ dáng hiền từ hỏi thăm Tần Mật Mật trước mặt các chị em: “Mạn Mạn, con về rồi sao? Chơi có vui không?”
Ba ngày trước Trình Mạn Mạn có nói cho Chu Tiểu Lam muốn đi Đông Bộ chơi ba ngày, cho nên Chu Tiểu Lam tưởng là Trình Mạn Mạn vừa đi chơi về.
“…..Đúng rồi!”
Dì trước mắt này bộ dáng xinh đẹp, nhìn thế nào Tần Mật Mật cũng cảm thấy bà ấy rất giống Bạch Tuyết.
“À, ù!” Chu Tiều Lam ù 1 cái rồi nói với Tần Mật Mật: “Mạn Mạn, hôm nay con chuẩn bị tốt một chút, ngày mai sẽ phải qua nhà họ Khương.”
“Ngày mai? Này……nhanh như vậy sao?” Nghe vậy, Tần Mật Mật cảm thấy ngẹn họng.
“Nhanh? Trước khi con đi Đông Bộ đã nói trước rồi, không phải sao?”
Tiểu Lam vừa tập trung trên bàn mạc chược, vừa nói với Tần Mật Mật: “Cả nhà họ Khương đều đã đến Đài Loan, sống ở khu biệt thự thuộc tập đoàn C, con đi chào hỏi bọn họ, tận tình cũng là nên làm.
Còn có, bên kia hy vọng là đến Ý cử hành hôn lễ, không phải là Đài Loan……….aizz! Dù sao ta cũng đã nói với con, tóm lại, ngày mai nhà họ Khương sẽ phái người đến đón con, cứ như vậy đi.”
Cái gì? Tần Mật Mật chấn động một hồi.
“Cô đã về rồi à?”
Lúc này, có cô gái đang đi xuống lầu, ngoại hình khá giống Tiểu Lam, cô ta chắc là Trình Mạn Trinh chị của Trình Mạn Mạn, trong tay cô ta đang ôm một đống hộp trang sức.
Tần Mật Mật mỉm cười nhìn cô ta.
“Mạn Mạn, “Trình Mạn Trinh nói với Tần Mật Mật: “Mấy đồ trang sức này đều là thứ tôi thích, và mấy bộ quần áo hàng hiệu kia, dù sao khi cô lấy chồng cũng không đem theo vậy thì cho tôi đi?
Đâu ra loại chuyện này?
Tần Mật Mật nhìn mấy hộp trang sức tỏa sáng, cả người sững sờ.
Trình Mạn Trinh cứ vậy mà công khai lấy đồ của Trình Mạn Mạn.
“Tôi……………..”
Cô đang tính nói thì Trình Mạn Trinh đã cướp lời: “Không cho cự tuyệt, tôi là chị của cô! Huống chi, tôi nghe nói tập đoàn C giàu hơn chồng tôi không biết bao nhiêu lần.
Chuyện này đối với tôi đã không công bằng, cho nên cô lấy đồ để lại cho tôi cũng coi như là bù đắp cho chị vậy.”
Cái gì không công bằng?
Tần Mật Mật nhìn Trình Mạn Trinh, nói không được một chữ.
Lúc này, cô rất thương cảm cho bạn tốt của mình.
“Ngoan.” Trình Mạn Trinh tiến lên ngắt nhéo mặt Tần Mật Mật, bóp bóp xong liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Tần Mật Mật cho là Trình Mạn Trinh nhìn thấu cái gì, chột dạ nhìn Trình Mạn Trinh.
“ặc……”Trình Mạn Trinh chỉ tay vào Tần Mật Mật nói: “Cô………….cô…………..có vấn đề.”
“Vấn đề gì…………?”
A! Ông trời phù hộ, đừng để cho cô ta phát hiện, Tần Mật Mật cầu nguyện trong lòng.
Trình Mạn Trinh thả ngón tay xuống, dáng vẻ khinh thường nói với Tần Mật Mật: “Cô mập ra, nhiều hơn chắc 2kg thịt, ặc….nhiều kinh khủng.
Cô như vậy thì phải cẩn thận, coi chừng Khương Thiên Hạo nhìn không vừa mắt, ngược đãi cô.”
“Mập………” Tần Mật Mật sờ sờ gò má của mình, chợt nhớ ra, thể trọng của cô khác với Trình Mạn Mạn.
Trình Mạn Trinh ngồi xuống ghế salon, thưởng thức lại bộ móng tay nghệ thuật mà buổi chiều vừa làm, hài lòng vô cùng.
Nhìn Tần Mật Mật, nói giọng hả hê: “Tôi không phải là hù dọa cô! Khương Thiên Hạo rất tà ác, tôi đã nghe qua một ít chuyện, người này bản tính tàn bạo, nóng nảy, còn từng tham gia tổ chức khủng bố, quan trọng hơn là, anh ta bị con gái làm tổn thương cho nên……..anh ta hận con gái thấu xương.”
Nghe lời của Trình Mạn Trinh, sắc mặt Tần Mật Mật lúc trắng lúc xanh: “Cô……….đừng dọa tôi…………”
Những người kia đang cùng Chu Tiểu Lam chơi mạc chược, nghe Trình Mạn Trinh nói tới Khương Thiên Hạo cũng rối rít phát biểu những cái mình nghe được..