Anh nắm lấy cổ áo của ông, căm tức nhìn ông “Con gái ông đâu? Con gái của ông đi đâu? họ Trình các người đang đùa chúng tôi sao? Các người muốn hủy hôn nên dẫn người đi phải không? Cũng là các người………….”
Trình Chấn Hồng không có phản kháng, mặc cho Khương Thiên Hạo vô lễ, một câu cũng không nói, cho đến khi Cát Tân Na và Khương Thiên Chấn chạy xuống lầu kéo Khương Thiên Hạo ra.
Đợi tất cả mọi người bình tĩnh ngồi xuống, Trình Chấn Hồng mới cúi đầu khom người thật sâu chào mọi người, “Tôi xin lỗi, nhà họ Trình chúng tôi không cách có thể tiếp tục hôn sự này, chúng tôi rất tiếc, xin các vị thông cảm, tha thứ cho chúng tôi.”
“Ông nói cái gì?” Khương Thiên Hạo căm tức nhìn ông “Các người…………….muốn hủy hôn?”
“Đây là tình thế bất đắc dĩ, xin các vị tha thứ.
Tôi cũng thật sự không muốn như thế.” Trình Chấn Hồng thành khẩn nói.
“Tại sao?” Cát Tân Na mặc dù khiếp sợ nhưng bà vẫn giữ vững tỉnh táo bởi bà biết chuyện không đơn giản như vậy.
Cho tới bây giờ không có người nào dám đùa giỡn với tập đoàn C, bà tin Trình Chấn Hồng cũng không có can đảm đó, cũng không phải loại người nói không giữ lời.
“Bởi vì…………Mạn Mạn nó đi máy bay ra nước ngoài, tai nạn máy bay, nó……..đã qua đời rồi.”
Cái gì? nhà họ Khương ba người họ nghe đến vấn đề này đều cho là mình nghe lầm.
“Ông là đang làm chúng tôi sợ phải không?” Khương Thiên Hạo kích động xông lên phía trước, đánh ông một quyền, không ai ngăn cản kịp.
Trình Chấn Hồng không chịu nỗi cú đánh này ngã xuống tại chỗ.
Cát Tân Na và Khương Thiên Chấn vội vàng đỡ ông dậy.
Hai người họ là người ngoài cuộc cho nên nhìn ra được, Trình Chấn Hồng không hề nói dối.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của ông, Cát Tân Na cũng cảm thấy đau lòng “Thế nào………….tại sao có thể như vậy?”
“Tóm lại là do họ Trình chúng tôi có lỗi, tất cả đều là lỗi của chúng tôi.
Còn về việc hợp tác giữa hai nhà, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ tập đoàn C tiến quân vào ngành điện tử, sẽ hủy bỏ toàn bộ lợi nhuận của bên chúng tôi.
Đây coi như là một chút tâm ý của tôi, xin đừng từ chối.”
Những lời này khiến Cát Tân Na và Khương Thiên Chấn rất cảm động nhưng, Khương Thiên Hạo lại không nghe vào được.
Trên thương trường lợi nhuận có thể bù đắp nhưng, tình cảm của anh thì sao? Anh phải yêu ai đây? Ai có thể bù đắp cho anh? Giờ phút này trong đầu anh chỉ toàn là khuôn mặt tươi cười của Tần Mật Mật.
Trong bệnh viện,
“Không thể nào? Còn có chuyện này nữa sao?” Trình Mạn Trinh quan sát Tần Mật Mật từ trên xuống dưới “Cô thật sự không phải Mạn Mạn?” Tần Mật Mật không trả lời chỉ lắc đầu.
Thấy cô lắc đầu trong lòng Tiểu Lam âm thầm đắc ý.
Nếu như Mạn Mạn đã qua đời rồi, như vậy Mạn Trinh sẽ người thừa kế duy nhất trong nhà này, tất cả tài sản của nhà họ Trình sẽ không có một phần nào để lại cho Mẫn Hoa.
Tiểu Lam vừa gọt trái cây vừa nói: “Mạn Mạn cũng thiệt là đem chúng ta xoay như chong chóng.”
Trình Mạn Trinh cảm thấy chuyện này thật thú vị, người tung kẻ hứng tiếp tục lời của mẹ: “Chắc hẳn cô rất vui hả? Vốn chỉ là một con nhỏ nghèo khổ nhưng nhờ có Mạn Mạn mà quen biết với Khương Thiên Hạo, bây giờ ba tôi đã hủy hôn, tôi xem cô chắc không vui nỗi nữa rồi?”
Tần Mật Mật ngước mắt nhìn người con gái ương ngạnh này không còn lời nào để nói.
Nhưng mà……..nhắc tới Khương Thiên Hạo lòng cô vẫn rất đau.
Thì ra, một khi cô không còn là “Trình Mạn Mạn” thì kiếp này không có duyên với Khương Thiên Hạo..