Nhìn Khương Thiên Chấn vẻ mặt phô trương, Khương Kính buồn cười: “ Ta vừa rồi nghe nói, con không phải là muốn kết hôn với con gái Mafia hay sao?” Khương Kính cố ý đùa con trai.
“Có hả?” Khương Thiên Chấn la lối “Thật là oan uổng! Cha, cha thật không hiểu con rồi, cha cũng biết trong mắt con, chỉ cần là mỹ nữ thì đếu tốt hết.
Ai muốn con gái Mafia chứ, vừa cao lớn, vừa không dịu dàng……..”
Lúc này, vợ của Khương Kính – mẹ của bốn người con xuất hiện, hơn nữa còn nghe được lời Khương Thiên Chấn nói.
“Con đang nói ai?” Bà cố ý kéo cao giọng: “Là ai đang phê bình con gái Mafia?”
Cát Tân Na là chính gốc Ý, cha là thủ lĩnh Mafia.
Gia tộc của bà các cô gái đều nóng bỏng và nhiệt tình hơn nữa rất giỏi làm chủ cuộc diện nhưng Cát Tân Sa lại là ngoại lệ.
Cuộc đời của bà lấy triết học làm thú vui, trừ hưởng lạc ở ngoài bà đối với cái gì cũng không có so đo, vì vậy bà cũng không hỏi tới tập đoàn C, chỉ muốn trải qua cuộc sống nhàn nhã.
“Không có……..không có! Ai dám phê bình cô gái Ý nào? Con còn có chuyện, con ra ngoài trước!”
Thấy mẫu thân đại nhân xuất hiện, Khương Thiên Chấn thầm kêu một tiếng hỏng bét, lập tức mượn cớ chạy trốn.
Tần Mật Mật cầm tấm séc ngày hôm sau lập tức gửi vào ngân hàng, sau đó nhiệm vụ chính là liều mạng mua đồ, trang phục và đạo cụ để hóa trang thành Trình Mạn Mạn.
Đi dạo hơn nữa ngày, rốt cuộc mua hết trang phục và đạo cụ, cô cảm giác có chút mệt mỏi nhưng có phần hưng phấn.
Gọi taxi đầu tiên là ném đống đồ to vào trong trước rồi mới ngồi vào, mười phần trang nhã, quý tộc.
Cô tự nói với mình, trong hai tháng này cô chính là Trình Mạn Mạn, là một tiểu thư nhà giàu cho nên từ giờ khắc này cô phải chú ý tới từng cử chỉ động tác của mình, cô phải diễn thật tốt vai này.
Tối hôm nay, Trình Mạn Mạn sẽ lên máy bay đến Angeri tìm người yêu của cô ấy, trong khoảng thời gian này cô nhất định sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.
Xe chạy ngang một tòa nhà tên “x” “box” pub, mắt Tần Mật Mật sáng lên: “bác tài, làm ơn dừng xe phía trước “x” “box” pub?”
Trước kia cô nghe nói pub là chỗ chơi rất vui, nhưng cô chưa đầy 18 tuổi căn bản không thể đi được.
Đến khi cô đủ 18 tuổi thì cô biết chỗ đó rất mắc tiền, đi một lần là xài hết một tuần ăn mỳ của cô cho nên cô cũng không dám đi.
Bây giờ, cô đã có tiền, cho nên cô quyết định thực hiện tâm nguyện của mình, vui chơi hết mình.
Coi như là trước khi thực hiện nhiệm vụ, tự thưởng cho bản thân mình trước.
Xuống xe, cầm các túi đồ đi vào bên trong, Tần Mật Mật đưa ánh mắt đảo quanh.
Ngồi xuống phía trước quầy bar, Tần Mật Mật cầm menu tiếng Anh.
Nhìn thấy các tên rượu xa lạ, dù không hiểu nhưng cô vẫn không muốn mở miệng hỏi, bởi vì bộ dáng như vậy rất quê mùa.
Cuối cùng cô nhắm mắt tùy tiện chỉ một loại rượu.
Bartender rất nhanh đem rượu tới cho cô.
Mắt Tần Mật Mật trợn tròn, nhìn ly rượu màu xanh nhạt trông thật xinh đẹp, nhưng dù thế nào cô vẫn cảm thấy không nên uống cài này.
Uống thử một ngụm, Tần Mật Mật nhíu mày: “Đây là cái gì vậy?”
Bartender giống như nghe được, quay đầu lại rất lễ phép hỏi thăm: “Xin hỏi có vấn đề gì không?”
“Không có…” Tần Mật Mật khẩn trương nhìn bartender nói: “Không có chuyện gì.”
Cô tuyệt đối không để lộ dáng vẻ quê mùa của mình ra.
Trả lời bartender xong , Tần Mật Mật nhìn ly rượu không biết làm như thế nào với nó..