Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

“Nấu cho anh ít cháo gà, lúc anh dậy chắc là chín rồi, đặt ở trên mặt đất chỗ cạnh tủ lạnh, khi đi, nhớ khóa cửa giúp tôi, yêu anh.”

Nhìn thấy những thứ này, tất cả mọi mệt mỏi của Ôn Khanh Mộ đều biến mất.

Ánh mắt dính chặt lên hai chữ “yêu anh”, trên mặt toàn là ý cười.

Anh cẩn thận gấp gọn tờ giấy, đặt vào trong túi áo.

Bên cạnh tủ lạnh mini tiện lợi, còn đang cắm một cái nồi điện nhỏ, mùi cháo gà thơm ngon xộc vào mũi.

Vì cảnh phim quay ở đây khá nhiều, vì thế, Tô Lạc Ly đã bảo Lục Uy Nhiên mua một cái nồi điện nhỏ, để tiện nấu ít cháo ăn.

Ôn Khanh Mộ rút điện ra, ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn bát và thìa.

Dường như đã lâu lắm rồi chưa được ăn đồ ăn cô nấu.

Thu dọn xong xuôi, cũng ăn uống nó say, Ôn Khanh Mộ liền chuẩn bị rời đi. “Cháo tôi ăn hết rồi, nhớ đồ ăn em nấu quá. Tôi đi đây, yêu em.”

Gửi xong những dòng chữ này, Ôn Khanh Mộ còn gửi thêm biểu cảm hôn.

Thế nhưng vì Tô Lạc Ly đang quay phim, khi cô nhận được, tin nhắn đã gửi từ một tiếng trước.

Nhìn dòng chữ trên màn hình, còn có biểu cảm hôn kia, trong lòng Tô Lạc Ly rất vui sướng.

Thì ra cảm giác yêu đương lại tốt đẹp như này. “Tốt! Cảnh của Mạch Nhiên đã xong! Cảm ơn Mạch Nhiên đã đi xa như thế tới đây!”

Phim trường truyền tới giọng nói của Nghiệm Kha.

Tất cả mọi người đều bắt đầu vỗ tay, Tôi Lạc Ly vội vàng cất điện thoại, cũng vỗ tay theo mọi người.

Nghiêm Kha tự mình tặng cho Tiêu Mạch Nhiên một bó hoa tươi, Tiêu Mạch Nhiên cũng cực kỳ lễ phép cúi người cảm ơn mọi người.

Vẫn may, Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ chuyên nghiệp, hai người có cảnh đối đầu, cũng không hề vì bị ảnh hưởng bởi chuyện tối qua.

Tiêu Mạch Nhiên sắp phải đi rồi.

Cho dù là đã trang điểm, nhưng nét mệt mỏi trên mặt cô ta vẫn vừa nhìn là thấy, mọi người đều cho rằng, có khả năng là vì tối qua ngồi xe mệt mỏi.

Chỉ có Tô Lạc Ly biết, đại khái là do cả đêm qua cô ta không ngủ

Tối qua quả thật Tiêu Mạch Nhiên cả đêm không ngủ.

Cô ta không ngừng nghi ngờ bản thân nhìn nhầm Tô Lạc Ly, nếu cô ta không giới thiệu Tô Lạc Ly cho Ôn Khanh Mộ, vậy kết quả khác đi không?

Cô ta không thể ngờ rằng Tô Lạc Ly lại là loại người đó.

Tô Lạc Ly cảm thấy bản thân nên giải thích với cô ta, vì thế khi cô ta vừa lên xe, liền đi tới.

Tiêu Mạch Nhiên vừa lên xe, liền khác hoàn toàn với vừa rồi, trong mắt không có chút thần sắc nào. “Chị Mạch Nhiên.” Tô Lạc Ly khẽ gọi. Nhụy

Tiêu Mạch Nhiên nhíu mày nhìn cô. “Có chuyện gì sao?”

“Tối qua…” Tô Lạc Ly cũng không biết giải thích thế nào, hay là giao chuyện này cho Ôn Khanh Mộ giải quyết thì tốt hơn?

Không biết vì sao, Tô Lạc Ly cứ cảm thấy có một loại cảm giác tội lỗi. “Chuyện tối qua không cần nhắc nữa, cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Đối mặt với những lời này của Tiêu

Mạch Nhiên, cô ta luôn muốn nâng đỡ mình. “Lạc Ly, có vài lời, tôi khuyên cô.” Tiêu Mạch Nhiên bỗng mở miệng nói.

Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn cô ta, trong mắt của cô ta, là vẻ thất vọng không hề che giấu. “Trong giới giải trí này, trước giờ không hề có con đường tắt nào để đi, đừng cho rằng bám được vào anh ấy thì có thể bay lên làm phượng hoàng, cô tự biết thân biết phận đi.”

Nói xong, Tiêu Mạch Nhiên liền đóng cửa xe lại, xe phóng đi.

Tô Lạc Ly nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hồi lâu vẫn không định thần lại được.

Trong lòng cô hiểu rõ, chắc chắn Tiêu Mạch Nhiên cho rằng cô quyến rũ Ôn Khanh Mộ, chắc chắn không hề ngờ được là bọn họ đã kết hôn.

Nhất định là Tiêu Mạch Nhiên yêu Ôn Khanh Mộ rất sâu sắc, chỉ tiếc là “Lạc Ly, qua đây quay phim thôi!” Nhân viên đoàn phim gọi cô. “Đến đây!” Tô Lạc Ly lập tức xoay người rời đi, nhập tâm vào công việc.

Vấn đề nóng bỏng tay như này, giao cho Ôn Khanh Mộ giải quyết đi.

Trong xe

Tiêu Mạch Nhiên dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Hạ Liên thầm thở dài, cô ta đi theo Tiêu Mạch Nhiên đã nhiều năm, hai người không chỉ là quan hệ chủ tớ, hơn nữa còn là bạn thân không gì mà không kể.

Vì thế chuyện tối qua, Tiêu Mạch Nhiên cũng đã nói với Hạ Liên. “Chị Mạch Nhiên, cái cô Tô Lạc Ly này cũng vong ân phụ nghĩa quá, cô ta đã quên chị giúp cô ta như nào rồi sao? Vậy mà lại trèo lên giường chủ tịch Ôn Thật là đáng ghét”

Hạ Liên tức đến ngứa răng ngứa lợi.

Tiêu Mạch Nhiên chỉ nhắm mắt, không nói năng gì. “Chị Mạch Nhiên, chị đừng buồn quá, nhất định là chủ tịch Ôn nhất thời kích động, trong lòng anh ấy nhất định là có chị, có trách thì trách cái cô Tô Lạc Ly kia, thật sự là đồ hồ ly tinh!”

Tiêu Mạch Nhiên cười khổ.

Điều khiến cô ta buồn nhất không phải là Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ lên giường với nhau, mà là sau khi cô ta bắt gặp chuyện này, biểu cảm trên mặt Ôn Khanh Mộ lại hờ hững đến mức không thể hờ hững hơn.

Nếu trong lòng anh có cô ta, khi cô ta bắt gặp chuyện này, ít nhất trên mặt anh cũng sẽ xuất hiện chút áy náy và không biết làm sao chứ?

Nhưng không, anh không có chút nào. “Chị Mạch Nhiên, theo em ý, chúng ta nên nói chuyện này ra ngoài, nói là Tô Lạc Ly quyến rũ lãnh đạo cấp cao của công ty nên mới có được ngày hôm nay!

Chúng ta có thể không nói ra là chủ tịch Ôn!”

Quả thật Hạ Liên không nuốt được cục giận này.

Tiêu Mạch Nhiên chần chừ một lát, rồi từ từ lắc đầu “Chị không muốn anh ấy cảm thấy chị là một người phụ nữ nhỏ nhen.”

Giọng nói của cô ta rất nhẹ, dường như một trận gió là có thể thổi bay. “Chị Mạch Nhiên, giờ đã là lúc nào rồi chứ? Lẽ nào chị cứ đè cục giận này xuống như thế?”

“Không đè xuống thì còn có thể làm gì?”

Hạ Liên há miệng, nhìn dáng vẻ này của Tiêu Mạch Nhiên, quả thật cô ta cũng không biết nói gì nữa. “Hạ Liên, em gọi điện cho chị Nguyệt Như, nói với chị ấy, lịch trình mấy ngày nay của chị đều hủy bỏ đi, chị không khỏe, nghỉ ngơi mấy ngày.”

Hạ Liên vội vàng gật đầu. “Vâng, em gọi ngay đây, thế nhưng, chị Mạch Nhiên, chị cũng không thể để mình tủi thân thế này được. Hay là chúng ta trực tiếp đến nói thẳng với chủ tịch Ôn đi?”

Tiêu Mạch Nhiên lại nhắm mắt lại, không để ý đến lời Hạ Liên nói.

Hạ Liên cũng rất thức thời, ngậm miệng lai.

Về đến nhà, Tiêu Mạch Nhiên vẫn cảm thấy trái tim mình trống rỗng, cực kỳ khó chịu.

Thấy Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly ở cùng nhau, sao cô ta có thể không khó chịu chú?

Cô ta tự cho rằng, trên thế giới này, cô ta mới là người phụ nữ gần gũi nhất với Ôn Khanh Mộ.

Nhưng không ngờ rằng, anh lại xuất hiện trong phòng ngủ của Tô Lạc Ly.

Tiêu Mạch Nhiên lấy điện thoại ra, gọi điện cho Dạ Bản. “Alo, Dạ Bản, tối nay có thời gian không? Ra ngoài uống rượu đi?”

“Cô sao thế? Nghe giọng của cô hình như không đúng lắm.”

“Tôi không sao, chỉ là muốn uống rượu, tối nay ra ngoài đi, vẫn ở chỗ cũ.

Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bẫn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, cô ta có tâm sự gì cũng đều kể với anh ta.

Miro Sunshine

Trong phòng bao đóng kín, Tiêu Mạch Nhiên uống từng chai rượu, gò má đã phiếm hồng.

Dạ Bẫn lập tức giảng lấy chai rượu trong tay cô ta. “Có sao thế, như này? Có gì thì nói với tôi, đừng uống nữa, cẩn thận uống hại sức khỏe!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui