Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con


Tô Lạc Ly thuận tiện mang theo một gói thuốc mà cô phát hiện ở trong tủ ngày hôm qua.


Bác sĩ đông y này không dám cẩu thả chút nào, vội vàng mở gói thuốc, tỉ mỉ phân biệt từng vị thuốc bên trong.


Ngửi một lát, nhìn một lát, sờ một lát.


Bác sĩ đông y nhíu chặt mày lại.


"Phu nhân, cô lấy thuốc này ở đâu đấy?"
"Sao thế? Thuốc này có vấn đề gì sao?" Tô Lạc Ly cũng lập tức trở nên căng thẳng.


"Phu nhân, không phải là cô nói muốn sinh con với chủ tịch Ôn sao? Cô nhất định không được uống thứ này!"
"À, đây không phải là thuốc của tôi."
| Lúc này bác sĩ đông y mới yên tâm.


"Vậy thì tốt."
"Đây là thuốc chữa bệnh gì?" Tô Lạc Ly cẩn thận hỏi.


"Đây không phải thuốc chữa bệnh, mà là thuốc tránh thai"
"Tránh thai?"
Tô Lạc Ly liền ngây ngốc.


"Đúng thế, đây là thuốc tránh thai, chẳng qua bây giờ, rất ít người dùng cách sắc thuốc để tránh thai, ngày xưa, hoàng để không muốn phi tần nào mang thai, thì sẽ cho bọn họ một liều thuốc này sau khi làm chuyện phòng the."
"Phương thuốc này rất tốt, lượng rất nhỏ, dùng thuốc cực kỳ chính xác, ảnh hưởng đến phụ nữ khá nhỏ, xin hỏi phu nhân, phương thuốc này ở đâu thế?" Đọc tiếp tại truyện t amlinh!
Sắc mặt Tô Lạc Ly trắng bệch, đầu óc rất hỗn loạn.



"Người bạn này nhờ tôi cầm đến xem sao, muốn hỏi xem bác sĩ kia kê thuốc có đúng hay không.

Tôi cũng không biết là ở đâu." Tô Lạc Ly chỉ đành nói dối.


"Ồ, là thể à, vậy cô về nói với người bạn kia là phương thuốc này rất tốt, chắc là bác sĩ kia cũng phải có mấy chục năm kinh nghiệm mới có thể kể được phương thuốc tốt như này, chỉ là..."
"Chỉ là sao." Đọc tiếp tại truyện t amlinh!
"Thuốc sắc tránh thai, suy cho cùng cũng là thuốc tránh thai, có kê đơn ôn hòa hơn nữa, thời gian lâu dài, uống nhiều rồi cũng sẽ có ảnh hưởng tới cơ thể phụ nữ.

Hơn nữa, thuốc này không thể đảm bảo tránh thai được một trăm phần trăm."
“Ồ, tôi hiểu rồi, bác sĩ, chỉ là chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, mong là bác sĩ đừng nói với người khác”
“Đương nhiên rồi”
Tô Lạc Ly cảm ơn vị bác sĩ đông y, rồi lấy thuốc, lúc này mới về nhà.


Trên đường về, cô luôn suy nghĩ chuyện này, trong lòng nghĩ thế nào cũng không yên.


Thuốc này là của ai chứ? Đọc tiếp tại truyện t amlinh!
Dì Phương đã lớn tuổi, chắc cũng không đến nỗi uống thuốc tránh thai, lẽ nào thuốc này là của Lê Hoa?
Lê Hoa còn nhỏ tuổi, đang là lúc tuổi trẻ căng tràn mà lại không hiểu chuyện!
Thường ngày cô ít khi ở nhà, khi cô không ở nhà, Ôn Khanh Mộ cũng không hay về.


Không lẽ Lê Hoa làm chuyện đó với tên nào không tốt ở bên ngoài, sau đó lén lút tránh thai?
Mặc dù, đối với Tô Lạc Ly, Lê Hoa chỉ là một người giúp việc, nhưng ở cùng nhau lâu, cô đã coi Lê Hoa như em gái mình, cô không thể để Lê Hoa sa đoạ tiếp nữa.


Không được, phải tìm cơ hội nói chuyện tử tế với cô ta.


suốt quãng đường, Tô Lạc Ly đều suy nghĩ chuyện này.


Khi sắp tới bữa tối, Tô Lạc Ly làm hai món xào, việc chuẩn bị trước khi nấu đã làm xong rồi, chỉ chờ lên lửa thôi.


“Dì Phương, hôm nay tôi hơi mệt, mấy món còn lại dì nấu nốt đi.”
“Vâng, phu nhân, cô nghỉ chút đi”
Rau đã rửa xong, công việc chuẩn bị đã hoàn thành, Lê Hoa ở lại trong phòng bếp cũng không có tác dụng gì, liền cùng đi ra ngoài với Tô Lạc Ly.

Đọc tiếp tại truyện t amlinh!
Tô Lạc Ly nhìn Lê Hoa, cảm thấy hơi khó nói thành lời.


“Lê Hoa, chúng ta đến phòng cô đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Vâng, phu nhân” Lê Hoa không hề biết đã xảy ra chuyện gì, cô bé ngây thơ hồn nhiên, cũng không nghĩ gì nhiều.


Đến phòng của Lê Hoa, Tô Lạc Ly đóng cửa lại.


“Phu nhân, cô muốn nói gì với tôi thế?”
Có vài lời Tô Lạc Ly cũng khó mà mở miệng được.


“Lê Hoa, năm nay có bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi!” Lê Hoa hưng phấn giơ hai ngón tay ra.


“Hai mươi tuổi, chưa từng đi học đúng không?”
"Sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đi làm, nhà nhiều con, bên dưới còn có em trai, người trong nhà đều không coi tôi ra gì, cực kỳ trọng nam.

khinh nữ, tôi liền đi làm thêm, dù sao tôi cũng không thích học”
Lê Hoa lại rất thoải mái tự nhiên.

Đọc tiếp tại truyện t amlinh!
Trước kia nhà họ Tô cũng ở dưới kia, về nơi đó, Tô Lạc Ly cũng có hiểu biết.


Trọng nam khinh nữ quả thật là một vấn đề rất nghiêm trọng, rất nhiều bé gái đều không đi học nổi mấy năm, rồi đi làm thuê.


“Lệ Hoa, năm nay cô hai mươi tuổi rồi, cũng coi như đã là thiếu nữ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cô phải hiểu rõ”
Lê Hoa hơi không hiểu, không biết lời này của Tô Lạc Ly là có ý gì.


“Phu nhân, cô đang nói gì thế? Sao tôi nghe không hiểu chứ? Là tôi làm sai chuyện gì rồi sao?”
Những chuyện này, không phải đúng với sai cái gì, cô là con gái, nên biết tự thương mình, không thể vì nhất thời xúc động mà..”
Tô Lạc Ly cũng hơi ngại mở miệng.

Đọc tiếp tại truyện t amlinh!
“Tóm lại, Lê Hoa, cô nghe lời tôi, bằng không sau này cô sẽ hối hận”
Nghe những lời này, Lê Hoa càng không hiểu.


“Phu nhân, cô nói gì thế? Tôi không hiểu gì cả, cái gì mà sau này hối hận, không phải tôi luôn rất nghe lời cô sao? Nếu tôi làm sai chuyện gì, cô nói thẳng với tôi đi!”
“Cô làm chuyện gì, trong lòng cô không hiểu rõ sao? Lẽ nào còn cần tôi nói thẳng ra, tôi cũng chỉ muốn giữ mặt mũi cho cô, lớn rồi, loại chuyện này cũng không tiện nói”
Lê Hoa cắn môi mình.


“Cái gì mà lớn rồi chứ, phu nhân, rốt cuộc cô đang nói cái gì?”
Tô Lạc Ly thấy thái độ này của Lệ Hoa, cũng hơi không vui.


“Lê Hoa, mặc dù ở nhà chúng ta, làm công ăn lương, nhưng trước giờ tôi chưa từng coi cô là người làm, tôi đã biết rồi, cô không cần giấu tôi nữa, tôi coi cô như em gái nên mới nói những lời này, bằng không thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Lê Hoa cuống đến mức sắp khóc đến nơi.


“Phu nhân, rốt cuộc là cô đang nói cái gì? Rốt cuộc là tôi đã làm cái gì?"

Tô Lạc Ly không ngờ Lê Hoa lại cố chấp thế này.


“Tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ có đúng không? Được, vậy tôi nói thẳng với cô vậy! Cô lén lút uống thuốc tránh thai là như nào? Có phải là có đàn ông ở bên ngoài không?”
Tô Lạc Ly lạnh lòng, cô coi Lệ Hoa như em gái, nhưng Lê Hoa lại luôn giả vờ ngây ngốc cho qua chuyện.


“Thuốc tránh thai? Đàn ông? Cái gì đấy chứ? Phu nhân, cô có nhầm không, cô không được đổ oan cho tôi! Năm nay tôi mới có hai mươi tuổi!”
Lê Hoa gấp đến mức giậm chân.


“Chính vì cô hai mươi tuổi, vì thế tôi mới sợ cô lầm đường lạc lối!”
“Tôi không sai!”
Lê Hoa cũng rất thẳng tính, cô ta không chịu nổi người khác đổ oan cho mình!
"Cô còn chưa nhận sai?"
"Cô nói tôi có đàn ông ở bên ngoài, cô đưa bằng chứng ra đây!" Lê Hoa cũng coi như đối đầu với Tô Lạc Ly.


"Được, vậy tôi đi lấy!"
Nói rồi Tô Lạc Ly ra khỏi phòng, Lê Hoa tức giận đi theo phía sau, hai người cùng nhau vào nhà bếp.


Dì Phương đang nấu đồ ăn, thấy hai người đi vào, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tô Lạc Ly đi thẳng về phía chiếc tủ ở góc trong cùng kia.


Tô Lạc Ly lấy chìa khóa ra, định mở chiếc tủ kia.


"Phu nhân, đừng!" Dì Phương lập tức hô một tiếng.


- ------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận