Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con


"Tôi chỉ không muốn nợ cô ta nữa thôi." Ôn Khanh Mộ lạnh lùng nói. 
Nụ cười trên mặt Dạ Bân cứng lại.  Anh ta hiểu rõ lời Ôn Khanh Mộ nói. 
Anh không muốn nợ Tiêu Mạch Nhiên nữa, chỉ không muốn vì chuyện này mà có bất kỳ hổ thẹn nào nữa, muốn có một kết thúc trọn vẹn. 
Cho nên anh mới thu xếp cho Tiêu Mạch Nhiên đến đây, muốn người giúp việc ở đây chăm sóc cho cô ta đàng hoàng. 
Anh muốn Tiêu Mạch Nhiên hoàn toàn hết chứng bệnh thiếu máu này. 
Đây mới là mục đích thật sự của anh!  Dạ Bân vô cùng kinh ngạc. 
Vậy nếu không nợ chút ân tình này, anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên à? 
Ôn Khanh Mộ căn dặn chuyện bên này Xong lại rời đi. 
Hôm nay cũng là ngày Tô Lạc Ly cắt chỉ.

Bởi vì cô dậy hơi muộn nên ăn trưa xong mới qua. 
Khi đó, Tiêu Mạch Nhiên đã ra viện. 
Tô Lạc Ly gặp y tá Tiểu Lý nên có hỏi thăm sơ qua. 
"Mợ chủ, hôm nay Tiêu Mạch Nhiên kia ra viện, sếp Ôn còn tự mình qua đấy." 
Y tá Tiểu Lý luôn nhanh mồm nhanh miệng. 
"À." 
Chắc không phải vì hôm nay cô muốn qua bệnh viện nên Ôn Khanh Mộ vội vàng đón cô ta đi chứ? 
Tô Lạc Ly khuyên mình không nên suy nghĩ nhưng vẫn không thể làm được. 
"Mợ chủ, mợ cũng phải cẩn thận đấy.

Đàn ông nào mà chẳng có tật xấu ăn trong bát còn nhìn trong nồi.

Hơn nữa, sếp Ôn không ai bì nổi như vậy sẽ có bao nhiêu người phụ nữ nhớ mong." 
"Tục ngữ có câu nói rất hay, chẳng sợ chồng mình ôm phụ nữ khác, chỉ sợ người phụ nữ khác ôm chồng mình.

Bọn họ thường xuyên qua lại, đàn ông có mấy ai có thể chịu được cám dỗ chứ?" 
"Được rồi, tôi phải về đây.

Tôi đã nhớ kỹ lời cô nói rồi." 
Ôn Khanh Mộ vừa bước ra đã phát hiện được sự khác thường của Tô Lạc Ly. 
"Em lạnh à?" 
"Em không lạnh" 
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui