Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con


Ánh mắt Ôn Khanh Mộ lại bắt đầu là lạ!
“Không cần đầu, chị họ, em không sao rồi.

Bây giờ không còn đau thế nữa, em về trường học thì hơn, hôm nay em có tiết”
Tối qua đã ăn quá nhiều cẩu lương, nếu đến nhà có khi chết vì nghẹn cẩu lương nhỉ?
Htl không muốn làm kỳ đà.

“Vậy được rồi, em mang thuốc theo đi.

Hai ngày nay đừng tắm rửa, sau đó nhờ bạn cùng phòng bôi thuốc em”
“Vâng, chị họ”
Tô Lạc Ly nhìn sang Ôn Khanh Mộ: “Anh cho người đưa Tiểu Kiệt về trường nhé?”
“Ừm.” Ôn Khanh Mộ không có gì để giận.

“Đúng rồi, chuyện này Kiêm Mặc có biết không?”
“Anh không nói với cậu ấy chuyện em bị bắt cóc, có lẽ cậu ấy cũng không biết” Ôn Khanh Mộ trả lời.

Tô Lạc Ly lại nhìn sang Hoắc Tư Kiệt.


“Tiểu Kiệt, nếu gặp Kiêm Mặc thì đừng nói chuyện này cho thằng bé biết, có gì chị sẽ tìm cơ hội nói rõ với thằng bé”
“Vậy em về trước đây, chị họ, anh rể, tạm biệt!”
Hoắc Tư Kiệt vẫy tay với họ rồi đi với người mà Ôn Khanh Mộ đã phải đi.

Ôn Khanh Mộ choàng tay lên vai Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nhìn anh.

“Thế nào, gọi anh là anh rể nên anh vui thể ha?"
Ôn Khanh Mộ nhìn sang.

“Có gì đâu mà vui, về nhà thôi!”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là vui lám."
Tô Lạc Ly lẩm bẩm một câu rồi nắm tay Ôn Khanh Mộ rời khỏi sân bay.

Cũng may bây giờ trời còn khá sớm, cô cũng đã chuẩn bị từ trước nên sẽ không bị người khác chụp lại hoặc nhận ra.

Hai người lên xe về nhà.


Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng yên tâm, quay về rồi, lại có thể tiếp tục ở bên ôn Khanh Mộc,.

Kiếm Hiệp Hay
“Ly Ly, khoảng thời gian này em đừng đóng phim, ở nhà một lúc đi, được không?”
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ đang nghĩ gì.

“Biết rồi, chăm giám đốc của chúng ta, có phải uất ức muốn chết rồi không?”
“Biết anh uất ức là được! Về nhà phải đền bù đàng hoàng cho anh!”
Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa mập mờ chọc lên ngực Tô Lạc Ly.

Khu Rainbow.

Cuối cùng cũng về đến nhà, dường như Ôn Khanh Mộ bỗng nhớ đến chuyện gì đó.

“Hay là hôm nay chúng ta đừng ở bên này? Đến.”
“Không ở bên này thì ở bên nào? Đến nhà rồi, chẳng lẽ lại không vào?”
Tô Lạc Ly nói rồi mở cửa ra ngay.

“Đừng!”
Mới vừa bước vào cửa là Tô Lạc Ly đã thấy Tiêu Mạch Nhiên đứng ở cửa nhà bếp, trên người đeo chiếc tạp dề mà cô đã từng đeo.

Mặt Ôn Khanh Mộ đau khổ.

Tiêu đời rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận