Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Biểu diễn ngữ Từ Tinh Như cười nhạt.

“Cảm ơn, không cần”

“Chị Tinh Như, nhất định đừng dồn mình vào ngõ cụt!

Nghe nói ngôi sao chị dẫn dắt là một ngôi sao nhỏ.

không nổi tiếng, có kiếm đủ tiền tiêu không? Có muốn cân nhắc qua chỗ em không, một tháng em trả cho chị năm nghìn tệ, thế nào?”

Nhậm Phi Phi nói rồi che miệng cười.

Từ Tinh Như vẫn mặt không biểu cảm như trước.

Năm nghìn tệ?

Đây rõ ràng là đang làm nhục nhân cách của Từ Tinh Như!

Ai không biết trước kia Từ Tinh Như là người quản lý hàng đầu, thu nhập mỗi tháng có thể đạt tới một trăm nghìn!

Hơn nữa, trong giới giải trí, nghệ sĩ không kiếm được tiên, người quản lý căn cản cũng không lấy được tiền gì.

Hiện giờ trong tay Tô Lạc Ly không có đại ngôn nào, cát- xê phim cũng không cao, Từ Tinh Như kiếm tiền ở đâu chứ?

Vị thế, Nhậm Phi Phi vừa nói, không ít người cười ồ lên.

Tô Nhược Vân ngồi ở một bên, chỉ cười mà không nói gì.

Vòng hai bất đầu, dựa theo kết quả bốc thăm trước đó, các ngôi sao bắt đầu lần lượt đi vào phòng thi.

Thứ tự của Tô Lạc Ly nằm ở tốp sau, vì thế vẫn còn thời gian.

Một lúc sau, chỉ thấy một người vô cùng lo lắng xông vào phòng nghỉ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô!

Chỉ thấy Tô Lạc Ly lại mặc… đồ diễn!

Cảnh diễn hôm nay là cảnh Tô Lạc Ly trong quân doanh, đương nhiên trên người cô mặc áo giáp, thế nhưng, vì là phụ nữ, đương nhiên áo giáp trên người cũng mềm mại, không vừa dày vừa nặng như áo giáp của phái nam.

“Đây là nghệ sĩ của ai thế, vậy mà lại mặc đồ diễn chạy tới đây, thật sự là không tôn trọng Thời Quang thiếu nữ và đạo diễn Nghiêm!” Nhậm Phi Phi mở lời trước.

“Đúng vậy, ít nhất cũng phải chuẩn bị một chút chứ?” Tô Yên Vũ hùa theo.

Tô Nhược Vân thấy dáng vẻ tinh thần sa sút của Tô Lạc Ly, thật sự trong lòng mừng đến phát điên.

“Mặc đồ diễn đến thi, không sợ bị đạo diễn Nghiêm đuổi thẳng cổ sao?” Cô ta cười lạnh.

Tô Lạc Ly không hề để ý, mà ngồi xuống bên cạnh Từ Tinh Như.

Khi thấy Tô Lạc Ly mặc đồ diễn, Từ Tinh Như cũng hơi ngây người, nhưng cũng không nói gì, dù sao hôm nay đã định trước Tô Nhược Vân sẽ thắng, Tô Lạc Ly có cố thế nào, sợ là cũng mất công.

Mọi người thấy Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh Từ Tinh Tỉnh, cũng đoán được cô là ai.

“Một ngôi sao nhỏ vô danh mà cũng dám đến tranh đại diện của Thời Quang thiếu nữ, thật là buồn cười!”

“Đúng vậy, cũng không soi lại mình xem, xem xem cái đức hạnh của cô tai”

“Tôi thấy, vẫn là Nhược Vân có cơ hội lớn nhất, thiếu nữ và thoải mái đều thể hiện được, không có bộ nào thích hợp hơn nữal”

“Đúng vậy đúng vậy, chiêu này của chị Nhược Vân thật sự lợi hại, chúng em thật sự tâm phục khẩu phục!”

Vài ngôi sao thấy mình không có phần thẳng, liền nhanh chóng nịnh hót Tô Nhược Vân vài câu.

Đặc biệt là nghệ sĩ của Quốc tế Nghệ Tân, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để nịnh nọt bà chủ tương lail Tô Lạc Ly ngồi ở một góc, không hé răng nửa lời.

Điều này khiến Từ Tinh Như có chút ngạc nhiên.

Tuổi còn trẻ, đối mặt với những lời bêu rếu nhảm nhí như: này vẫn trấn tĩnh như vậy, không đơn giản.

Nghệ sĩ vào phòng thi lần lượt đi ra hết, có người thậm chí còn vừa khóc vừa đi ra, đạo diễn Nghiêm Kha trước giờ mắng người rất ghê gớm.

Tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Nhậm Phi Phi và Tô Yên Vũ đi vào, cũng cúi đầu tiu nghỉu đi ra.

“Số 15, cô Tô Nhược Vân!”

Tô Nhược Vân ngẩng cao đầu, lập tức sải bước, uyển chuyển đi vào.

Cô ta trực tiếp nhảy một đoạn nhảy cổ động trong phòng.

Nghiêm Kha gật đầu.

Cảm giác thiếu nữ, có.

Cảm giác thoải mái, có.

Thế nhưng, ông ta vẫn cứ cảm thấy không quá hài lòng.

Trợ lý ở hai bên Nghiêm Kha lần đầu thấy ông ta gật đầu, cũng thở phào một hơi, hai người trợ lý này đều bị Quốc tế Nghệ Tân mua chuộc, đến lúc đó bọn họ sẽ cố hết sức nói giúp cho Tô Nhược Vân!

Biểu diễn kết thúc, một trợ lý bên cạnh gật đầu với Tô Nhược Vân, tảng đá trong lòng cô ta cũng coi như hạ xuống.

Ra khỏi phòng, biểu cảm trên mặt Tô Nhược Vân càng thêm kiêu ngạo.

Có người lập tức đi tới.

“Nhược Vân, thế nào rồi? Thấy biểu cảm của cô, chắc là… được rồi?”

Tô Nhược Vân mím môi cười: “Có lẽ thế, đạo diễn Nghiêm gật đầu, cũng không nói gì”

“Vậy không phải là được rồi sao? Lúc chúng tôi bước vào, đạo diễn Nghiêm cứ lắc đầu mãi!”

“Trời ơi, thật sự là tốt quá! Nhược Vân, chúc mừng cô nha!”

Lời này, đương nhiên Tô Lạc Ly cũng nghe thấy.

Từ Tinh Như mỉm cười với Tô Lạc Ly: “Không được thì coi như rèn luyện một lần”

Tô Lạc Ly gật đầu.

“Số 16, cô Tô Lạc Ly!”

Tô Lạc Ly liền mặc đồ diễn đi vào trong phòng.

“Chúng ta xem xem trong vòng ba giây cô ta có bị đuổi ra ngoài không?”

“Tôi đoán mười giây!”

“Tôi đoán một phút!”

Vài nghệ sĩ vây lấy Tô Nhược Vân bật cười.

“Nhược Vân, nếu đã xác định là cô rồi, sao còn để Tô Lạc Ly đi vào chứ?”

Tô Nhược Vân cười khiêm tốn: “Tôi cũng không rõ, dù sao cô ta cũng đến rồi, cũng phải để cô ta hết hy vọng chứ?”

“Đúng đúng đúng, để cô ta hết hy vọng ở đây luôn!”

“Xem xem một diễn viên vô danh như cô ta còn dám đăng ký đại diện nhấn hiệu lớn nữa không?”

Tô Lạc Ly vừa vào phòng, Nghiêm Kha và hai trợ lý liền ngây người.

Một trợ lý liền nhíu mày.

“Mặc đồ diễn còn dám đến đây! Quá không tôn trọng Thời Quang thiếu nữ!”

“Đúng vậy, cũng không tôn trọng đạo diễn Nghiêm!”

“Ra ngoài, ra ngoài đi!”

Nghiêm Kha ho một tiếng: “Số 16, Tô Lạc Ly?”

“Là tôi “Tôi từng xem “Yên hồng thiên hạ’ mà cô diễn, diễn xuất cũng được, hôm nay cô mặc đồ diễn đến là vì không kịp giờ sao?”

“Đương nhiên không phải, đây là do tôi đặc biệt chuẩn bị”

“Hử?” Nghiêm Kha liền thấy có hứng thú: “Cô có biết chủ đề của chúng tôi lân này là gì không?”

“Thoải mái”

“Nhưng tôi thấy bộ đồ diễn này của cô không thoải mái chút nào”

Tô Lạc Ly mỉm cười.

“Đạo diễn Nghiêm, tôi có thể bắt đầu chưa?”

“Được, bắt đầu”

Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, bên cạnh có một chiếc ghế, cô liền kê chiếc ghế lại, chẳng qua, cô không ngồi trên ghế, mà trực tiếp ngồi xuống đất, dựa vào trên ghế.

Cô cứ dựa như vậy, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

Không sai, cô nhắm mắt lại!

Không có lời thoại, không có động tác gì, chỉ là nhắm mắt lại.

Phần biểu diễn của cô dường như chính là… ngủ.

Ba mươi giây trôi qua…

Một phút trôi qua…

Hai phút trôi qua…

Trên mặt Tô Lạc Ly là nụ cười mỉm, không hề động đậy, dường như thật sự ngủ mất rồi!

“Thật quá đáng! Đến biểu diễn ngủ sao?” Trợ lý lại bắt đầu.

“Đạo diễn, tôi cảm thấy cô ta căn bản đến để làm trò cười!”

“Tôi đồng ý! Cô ta cố ý!”

Trong mắt Nghiêm Kha lại là thâm ý sâu xa.

Đúng ba phút, Tô Lạc Ly từ từ mở mắt ra.

“Biểu diễn của tôi kết thúc rồi”

Ngay khi trợ lý chuẩn bị mở lời, Nghiêm Kha liền nói trước.

“Cô có thể giải thích một chút không?”

Tô Lạc Ly gật đầu.

“Đương nhiên là có thể


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui