Trong khi ném đá thì bà ấy còn chửi bới dữ dội, như thể bà ấy có thù hận gì đó với Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh chật vật né tránh, nhưng mà một hòn đá vẫn bị ném trúng mặt cô khiến cho trán cô bị thương nặng.
Tạ Quế Anh nhanh chóng chạy đến rồi dùng chính mình để bảo vệ cho cô.
Bà chủ nhặt một tảng đá lớn ném đi đập trúng vào lưng cô ta.
“AI Tạ Quế Anh hít vào một hơi đau đớn.
“Lai Mỹ Quân!”
Bà chủ nhìn thấy cô ta lao tới thì vội vàng hô lên một cái tên, nhanh chóng dừng tay rồi chạy tới đỡ cô ta dậy.
“Lai Mỹ Quân, cô bị thương ở đâu ri Tạ Quế Anh lắc đầu, không bụm vết thương vì sợ bà chủ lo lắng.
“Cô ấy không phải là người do ông Nam phái tới, cô ấy sẽ không làm tổn thương bà đâu.
Bà hãy bình tĩnh lại trước nhé, tôi sẽ đưa bà về phòng nghỉ ngơi được chứ?”
“Cô ta… cô ta không phải của Phó Minh Nam, vậy cô ta… cô ta là ai… tôi không thích cô ta, đưa cô ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô †a nữa!”
Bà chủ tâm tình kích động nói sau đó liên tục xua tay, như thể Hứa Trúc Linh là ma quỷ.
Tạ Quế Anh không biết làm gì, áy náy nhìn Hứa Trúc Linh rồi dẫn bà chủ trở về phòng, sau khi uống thuốc an thần thì bà ấy đỡ hơn nhiều.
“Cô không sao chứ…”
Hứa Trúc Linh đứng cạnh cửa đợi, thấy cô ta bước ra thì vội vã hỏi thăm.
Cô không để ý đến vết máu ứ đọng trên trán mình, chắc hản lúc đó rất đau.
Tạ Quế Anh thì cứ luôn cau mày khi ấn vào vùng lưng bị thương.
“Không có chuyện gì đâu, để tôi bôi thuốc cho cô trước đi.
Tôi cũng không hiểu sao bà chủ lại đột nhiên thay đổi tâm trạng”
“Tôi không sao, quan trọng nhất là cô, chỗ nào có thể bôi thuốc?”
“Tới phòng nghỉ của tôi đi”
Cô ta đang khom người và trông rất đau đớn.
Khi đi ngang qua một người phụ nữ quét dọn thì cô ta yêu cầu người phụ nữ đó đi ra ngoài thu dọn lại những thứ mà bà chủ vừa ăn.
“Đúng rồi, người phụ nữ tên Lai Mỹ Quân mà bà chủ gọi là ai vậy?”
“Người đó là mẹ tôi, mẹ tôi phục vụ bà ấy lâu nhất vì vậy bà ấy không thể phân biệt được chúng tôi là ai.
Trước đây khi bà ấy vẫn còn tỉnh táo bà ấy biết mẹ tôi vẫn còn là một người độc thân, vì vậy bà ấy luôn muốn tìm một mối hôn nhân tốt đẹp cho mẹ tôi.
Nhưng mà mẹ tôi bạc mệnh, suốt đời chăm sóc người bệnh, sau này thì cũng…chết vì bệnh tật”
“Vậy thì… bà chủ còn có nhớ cô không?”
“Đôi khi bà ấy biết tôi là Tạ Quế Anh, đôi khi nhầm tưởng tôi là mẹ tôi.
Tôi đã quen với điều đó từ lâu rồi, hơn nữa, dù thân phận của tôi là gì thì bà ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi đã coi bà ấy như là người mẹ thứ hai của mình.
Hôm nay tôi rất xin lỗi, tôi nghĩ chuyện này chắc cũng dọa cô một chút rồi đúng không? Bà chủ rất cảnh giác với người lạ, luôn nghĩ răng đó là do ông Minh phái đến”
“Vậy thì tại sao khi bà ấy nhìn thấy Cố Thành Trung rồi mà không có phản ứng?”
“Có lẽ là máu mủ tình thâm đi”
Tạ Quế Anh hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.
Khi đến phòng nghỉ thì cô ta vén quần áo trên lưng lên.
Trên tấm lưng trắng như tuyết có rất nhiều vết bầm đỏ, hơn nữa còn có vết máu ứ động..