Anh có chuyện cần bàn với Cố Thiện Linh, còn cô thì không có việc gì để làm nên đi lang thang trong chỗ khu công cộng.
Nơi này có phòng tập thể dục, phòng giải khát, phòng chơi bida, thư viện nhỏ… rất tiện lợi.
Khi nghỉ giải lao sẽ có người đến đây thư giãn, dù sao thì việc nằm nhoài trước máy tính hàng ngày cũng khiến cơ thể đau đớn.
Mọi người ở đây đều biết Hứa Trúc Linh nên sẽ chào hỏi một cách tôn trọng khi họ nhìn thấy cô.
Cô là một người tốt tính, nổi tiếng trong cả công ty là một người hiền lành.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ băng lãnh của Cố Thành Trung, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc thận trọng, mỗi ngày đều trong bộ vest và đôi giày da, tất cả những nơi anh đi qua đều có áp suất không khí vô cùng thấp.
Mỗi khi Cố Thành Trung ra vào công ty mọi người đều cung kính chào hỏi anh nhưng mà anh thì lại không bao giờ để ý, vẫn luôn nhìn về phía trước, bước đi một cách chắc chắn và mạnh mẽ.
Mà Hứa Trúc Linh thì ngược lại, luôn luôn quan tâm đến sức khỏe của nhân viên và thích trò chuyện với họ khi rảnh rỗi.
Ở đâu có đồ ăn ngon, chỗ nào chơi vui, cách giảm cân và làm đẹp, cách đàn ông tán gái, phim truyền hình mới nhất là phim nào…
Gần đây có một bộ phim cổ trang mới được ra mắt, được sản xuất trong nước đang rất được yêu thích, bây giờ nó đã được lan truyền ra nước ngoài và có phiên bản tiếng Anh.
Nhưng họ muốn xem bản tiếng anh, bởi vì nếu xem bản dịch phụ đề tiếng Anh thì nó sẽ thú vị hơn.
Nhưng mà bản dịch vẫn có chút sai sót, nên bọn họ sẽ hỏi cô vừa rồi hoàng thượng nói gì và thần thiếp nói gì.
Hứa Trúc Linh cũng nhiệt tình theo dõi bộ phim.
Trước đây thì mọi người đều rất tò mò không biết hai người có sự khác biệt lớn về tính cách như thế mà tại sao lại có thể sánh bước bên nhau.
Nhưng mà khi nhìn thấy cả hai liên tiếp xuất hiện cùng nhau thì họ lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hứa Trúc Linh cười cười nói nói, nhưng mà ánh mắt của Cố Thành Trung vẫn nhìn cô và không bao giờ đi chệch hướng.
Những gì cô nói thì anh sẽ ghi tạc trong lòng và trả lời một cách nghiêm túc.
Dường như trong mắt anh không có chỗ cho cái khác, chỉ có thể chứa được Hứa Trúc Linh mà thôi.
Mọi người đều biết, Cố Thành Trung luôn có hai mặt.
Đối mặt với vợ mình thì nhu tình như nước, còn khi một thân một mình thì lạnh như băng.
Hứa Trúc Linh đã xem xong một vài tập phim truyền hình trong giờ nghỉ trưa với mọi người, đồng thời vừa xem vừa ăn, vô cùng vui vẻ.
Lúc này thì Cố Thành Trung cũng đã hoàn thành công việc của mình và đi tìm cô.
“Xin chào tổng giám đốc Cố!”
Tất cả mọi người đều đứng lên, không ai dám thở mạnh một cái, luôn luôn cung kính.
Cố Thành Trung khẽ gật đầu, không thèm nhìn một cái cứ như vậy đi về phía Hứa Trúc Linh.
Cô nghiêm túc nhìn chằm chăm màn hình máy tính, không ngẩng đầu lên: “Mọi người đều chào hỏi anh đó, sao anh không đáp lại?”
Cố Thành Trung nghe xong thì nói: “Anh gật đầu rồi”
“Không lễ phép gì cả! Gật đầu là được rồi sao? Họ sẽ chào anh rồi thì anh cũng phải chào họ chứ”
“Không được, không được, cô quá khách sáo rồi!” Mọi người sợ hãi nói.
Nhưng Cố Thành Trung mà đã gật đầu và nói với họ: “Xin chào mọi người.”
Mọi người kinh hãi: “Tổng… tổng giám đốc Cố, anh khách sáo quá”.