Nghe cô ta nói như vậy thì Cố Thành Trung nhìn cô ta một cái thật sâu rồi nói: “Suốt đời hai anh em chúng tôi cũng không thể nào quên được ân tình của bác sĩ Anh.
Chỉ cần tình trạng của mẹ tôi được cải thiện thì chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng quyết định của bác sĩ Anh”
“Các người là con ruột của bà ấy nên hãy đến đây nhiều hơn và hãy cố sử dụng những chuyện trong quá khứ để gợi lại ký ức cho bà ấy.
Đây là cách tốt nhất bây giờ”
“Được”
“Hơn nữa… bệnh nhân vừa mới thay đổi môi trường, không thể chịu được những việc gây kích thích thần kinh.
Tôi sợ bệnh nhân sẽ có hành vi tự hại mình”
Tự hại mình…
Ba chữ này vừa nói ra thì liền đánh vào thần kinh của hai anh em họ.
Hứa Trúc Linh vừa pha vài chén trà nóng đang muốn mang qua nghe vậy thì liền dừng lại.
Tuy răng bà chủ đã ngủ thiếp đi nhưng mà cô vẫn không dám, dù sao đây cũng là phòng của bà ấy.
Cô không tiếng động mà lùi về phía sau, trên mặt khó nén sự cô đơn.
Mà cảnh tượng này tình cờ đã rơi vào mắt Tạ Quế Anh đang quay mặt về phía cửa, trong lòng cô ta không khỏi nhếch mép cười lạnh.
Điều này chỉ là mới là khởi đầu thôi!
Sau khi Tạ Quế Anh ổn định chỗ ở thì Cố Thành Trung cũng không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, cuối cùng cũng tìm thấy cô trên sân thượng.
Có mấy tách trà bên cạnh, nước trà cũng đã sớm lạnh rồi.
Cô đang dựa lan can, cả người xuất thần.
Rõ ràng là cô đã nghe những gì bác sĩ Anh nói.
Anh từ phía sau ôm lấy cô, nói: “Sao em lại lên đây đón gió rồi?”
“Anh nói xem… tại sao bà chủ lại ghét em đến vậy? Những người khác thì đều có thể thông cảm được, nhưng mà còn em thì làm sao.
cũng không thể giải thích được”
“Em cũng chỉ gặp bà ấy có vài lần mà thôi” Cô buồn rầu nói.
“Cái này có lẽ là bác sĩ Anh có thể biết”
“Haizz, logic của bệnh nhân tâm thần làm sao có thể giải thích được đây? Có lẽ bà ấy thấy em là con dâu của bà ấy nên không thích em.
Dù sao thì quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu cũng khó giải thích được.”
“Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa, bệnh tình của mẹ nhất định sẽ khá hơn”
“Em hy vọng sẽ tốt hơn sớm, nếu không thì em thực sự không biết phải làm gì” Cô nói một cách yếu ớt.
Cô đến gặp Tạ Quế Anh, muốn biết tại sao bà chủ lại ghét bản thân mình đến vậy.
Nhưng mà Tạ Quế Anh lại không thể nói ra nguyên nhân được, chỉ có thể từ từ quan sát.
Vào buổi tối, Cố Chí Thanh mang theo Phó Thanh Viên đến.
Bà chủ vừa ăn tối xong nên giờ đang đi dạo trong vườn.
“Hoa hồng của tôi đâu? Hoa, Tạ Quế Anh, hoa của tôi đâu?”
Bây giờ đã là mùa xuân, khu vườn rực rỡ sắc màu, nhưng mà không có những bông hồng đỏ tươi.
“Tôi… tôi sẽ thu xếp ngay lập tức!”
Tạ Quế Anh ngay lập tức yêu cầu người ta tìm hoa hồng, không thể thay thế bằng màu khác được, chúng nhất định phải có màu đỏ.
Chẳng mấy chốc, sân nhà đầy hoa hồng, bà chủ cũng dần bình tĩnh lại, bà ấy cầm một bông hoa lên cười ngốc nghếch rồi ngửi nó.
“Hoa hồng… bố yêu thích nhất là hoa hồng..” Cố Chí Thanh đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, nước mắt tuôn rơi.
Từ khi còn nhỏ thì bà ấy đã thích hoa hồng, khi còn bé Cố Chí Thanh rất cưng chiều bà ấy, trong nhà và ngoài nhà đều có những cánh đồng hoa hồng.
Sau khi kết hôn ông đã tự tay trồng hoa hồng cho bà ấy..