Anh ta nắm tay Bạch Minh Châu, cô ấy muốn vùng ra nhưng lại bị anh ta ngăn lại: “Là một người chồng, việc nắm tay vợ mình cũng rất bình thường đúng không? Hay em muốn làm Cố Cố thất vọng? Đồ chơi của Cố Cố đã được ôm nhiều năm lắm rồi, thật hiếm khi tìm thấy thứ tương tự trong phiên bản giới hạn này, em coi như là thương hại con bé, cũng như… thương hại tôi được không?”
“Ôn Mạc Ngôn sắp trở lại, còn tôi cũng sắp biến mất, em cứ coi anh như là người gặp dịp thì chơi cũng được”
Hai chữ cuối cùng anh găn thật mạnh.
Cũng được…
Anh ta cũng không muốn quá nhiều, chỉ là một ảo tưởng hoa mỹ là tốt rồi.
Cho dù mọi thứ đều là giả dối, chỉ cần người bên cạnh là cô ấy thì anh ta cũng mãn nguyện rồi.
Những lời này nặng nề xuyên thủng màng nhĩ, rơi vào tim Bạch Minh Châu, cuối cùng hóa thành tảng đá đè cô ấy đến không thở nổi.
Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt anh ta lặng đi, trong mắt anh ta thì cô nhỏ bé như con thuyền cô độc.
Cô ấy lại nhìn Cố Cố, trong mắt cô bé cũng tràn đầy hi vọng, tay nhỏ đang nắm lấy tay mình cũng không tự giác nắm chặt.
“Mợ.
.
” Cô bé thận trọng hô lên, vì sợ rằng Bạch Minh Châu sẽ đổi ý.
Bạch Minh Châu không khỏi ấn huyệt thái dương, nói: “Chồng, đi thôi”
Khuôn mặt căng thẳng của Thiện Ngôn dịu đi ngay lập tức, ý cười ấm áp được nhuộm lên giữa lông mày và mắt anh ta.
Giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng có được món đồ chơi mà mình mơ ước.
“Đi”
Anh ta nặng nề thốt ra một chữ, tất cả đều thỏa mãn.
Bàn tay to của anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu, lòng bàn tay tràn đầy nhiệt độ nóng bóng, từng chút sưởi ấm cho cô ấy.
Mới sáng sớm, trong khu vui chơi không có nhiều khách du lịch, nhưng mà đã có một đám người chen chúc nhau.
Trong khuôn viên công viên giải trí dành cho phụ huynh và con cái đang tổ chức một sự kiện, người về nhất có thể nhận được một con gấu phiên bản giới hạn đã không còn sản xuất từ vài năm nay và rất khó tìm thấy trên thị trường.
Đó là điều mà Cố Cố mơ ước.
Cố Thiện Linh không thể ở bên cô bé, nếu cô bé muốn gặp mẹ thì không thể gặp bố.
Nếu gặp bố thì sẽ không thể nhìn thấy mẹ.
Họ đã nói với nhau sẽ chia tay trong êm đẹp, không còn yêu nhau nữa nhưng tình yêu dành cho cô bé cũng không một chút giảm đi.
Nhưng mà… họ lại không thể thoải mái gặp nhau và ăn cơm trên cùng một bàn.
Hơn nữa họ cũng không thể đưa cô bé đến công viên giải trí tham gia các hoạt động của bố mẹ và con cái được.
Cô bé biết rằng mỗi lần đi gặp bố thì mẹ cô bé sẽ rất buồn.
Vì vậy cô bé đã cố gắng không tìm bố mình, cô bé muốn con gấu bông để nó thay bố ở bên cô bé mãi mãi.
Bạch Minh Châu nhận thấy ánh mắt sáng ngời của cô bé, xem ra món quà này nhất định phải lấy được.
Cũng may là hai năm qua cô ấy vẫn luôn rèn luyện thân thể, chưa lúc nào buông bỏ nên thân thể cũng rất tốt.
Nhìn cơ ngực của Thiện Ngôn cũng không phải là chuyện đùa, việc họ giành được vị trí số một cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà cô ấy đã bỏ qua một điều.
.