Có câu này của anh ta, cô ấy dần chìm vào giấc ngủ.
Người ta nói ban ngày suy nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ như vậy!
Cô ấy thực sự đã mơ thấy Thiện Ngôn.
Anh ta tự cười một mình, nụ cười tỏa nắng và có chút gì đó tà khí.
“Thiện Ngôn?”
Cô ấy chưa từng mơ thấy Thiện Ngôn!
“Tôi phải đi, sau này có thể sẽ không gặp lại nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui thì em là người mà tôi lo lắng nhất, cho dù biết đồ bỏ đi kia sẽ chăm sóc cho em thật tốt, nhưng mà tôi vẫn là không yên lòng!”
“Bạch Minh Châu, em nhất định phải hạnh phúc, đây là ước nguyện duy nhất của tôi.
Tôi chưa bao giờ cầu xin em điều gì, nhưng mà lần này em nhất định phải hứa với tôi, không nhận lời phản bác.
Nếu tên bỏ đi kia điều gì sai trái, chọc giận em thì em cũng đừng cố nén giận, dù sao thì… tôi cũng không thể làm chỗ dựa cho em nữa rồi.
Đàn ông, chỗ nên đánh thì phải đánh, đừng không nỡ!”
“Anh đi? Anh đi đâu vậy?”
Trái tim của Bạch Minh Châu run lên, cô ấy nhất thời trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi.
Cô ấy muốn bước tới nắm lấy thứ gì đó, nhưng mà khi cô ấy tiến lên một bước thì anh ta lại lùi lại một bước, hai người luôn giữ một khoảng cách cố định.
“Tôi đi đến một nơi mà em không thể tìm được nữa, sau này em cũng không cần phải nhớ tôi nữa, tôi không sao.
Em và Ôn Mạc Ngôn nhất định phải hạnh phúc, tôi… thật lòng chúc phúc cho em, lần này tôi không ghen tị với tên bỏ đi kia rồi!”
Nói xong lời này thì thân thể của anh ta cũng dần dần mờ đi.
“Không, không sao…”
Cô ấy vội vàng lau má, mím môi, do dự: “Ôn Mạc Ngôn, anh nói anh ấy.”
Anh có nghĩ răng anh Thiện Ngôn đã không còn?
Lời nói đã đến môi nhưng mà không có bật ra.
“Anh ấy? Em đang nói về ai vậy, Thiện Ngôn? Có chuyện gì vậy…”
“Không có gì”
Cô ấy xua tay, cuối cùng nuốt câu hỏi trở lại.
Bây giờ hỏi những câu hỏi này có ý nghĩa gì sao?
Chỉ cần Ôn Mạc Ngôn không đích thân nói rằng Thiện Ngôn đã biến mất, thì cô ấy sẽ luôn tin rằng anh ta tồn tại mãi mãi.
Anh ta chỉ là tạm thời ngủ thiếp đi, cho dù cả đời cũng không ra được thì ít nhất anh ta vẫn còn sống..