Cố Thành Trung gõ cửa, một người giúp việc nghe vậy thì ra mở cửa, thấy họ đến liền hô to đi vào phòng khách.
“Cậu ba, mợ ba đến rồi”
Tiếng cười bên trong đột ngột ngừng lại, cô biết rằng Tạ Quế Anh hẳn đã đẩy bà chủ ra ngoài.
Phải hơn mười phút sau thì cánh cửa mới mở ra, bà chủ đã lên lầu.
“Em dâu, em đến rồi, mau vào đi”
“Trúc Linh, đã lâu không gặp con rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm thật ngon nhé.”
Cố Chí Thanh cười nói, xoa xoa tay đi về phía phòng bếp.
“Em ba, em đến đây đúng lúc lắm, bên công ty con có dự án muốn thảo luận với em..”
Cứ như vậy, trong phòng có một đám người đột nhiên chỉ còn mình cô là người duy nhất còn lại vào lúc này.
Ngoại trừ phòng của bà chủ ở trên lầu không thể đi ra thì cô đều có thể đến những nơi khác.
Tạ Quế Anh nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn thấy cô đang một mình liền nói: “Đi dạo trong vườn không?”
Bây giờ là chạng vạng, hoàng hôn ở phía tây, ánh tà dương rất đẹp.
Mà nhiệt độ đã giảm xuống, gió buổi tối thật mát mẻ.
Bây giờ là giữa mùa hè, những bông hoa trong vườn đang hối hả nở.
Cô nhận thấy ở đây không chỉ có hoa hồng mà còn có một số giống hoa khác.
Vừa bước vào vườn thì đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, giống như một loại hương thơm hỗn hợp.
“Bà chủ cũng thích những bông hoa khác sao?”
“Tôi đã điều chế nước hoa hồng, rất tốt cho giấc ngủ, bà chủ đã không còn phụ thuộc vào các loại hoa và cây cỏ này nữa.
Tâm trạng của bà chủ đã ổn định hơn rất nhiều, và bà ấy cũng không quá phụ thuộc vào tôi.
Hiện tại thì bà ấy có thể ở một mình với ông chủ và hai rồi nên thời gian rảnh rỗi của tôi có rất nhiều.
Chính vì vậy nên tôi đã nghiên cứu những bông hoa và cây cối, khu vườn này bây giờ là của tôi”
“Thật tốt khi được làm điều gì đó mình thích, ít nhất nó không còn nhàm chán như trước nữa.”
“Đúng vậy, tôi đã từng ở một mình với bà chủ, ngày này qua năm khác, mà bây giờ cuối cùng tôi có thể làm điều mình thích.
Nghe nói cô rất thích hoa lài, tôi đã đặc biệt điều chế một lọ nước hoa lài, mùa này.
hoa lài cũng vừa nở”
Cô ta lấy ra hai chai nước hoa và đưa chúng trước mặt cô.
Ban đầu cô cũng hơi ngại nhưng mà khó từ chối lòng tốt nên đành nhận.
Cô ngửi thử thì quả thực rất tốt, mùi thơm rất tao nhã, không thua kém mấy loại nước hoa cao cấp bên ngoài.
Thấy cô nhận thì Tạ Quế Anh rất thích, khóe miệng hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa.
Nhưng mà nó chỉ thoáng qua, nhanh đến mức khó nắm bắt.
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Tâm trạng của bà chủ bây giờ đã ổn định rất nhiều, tôi sẽ tiếp tục cố gắng để bà chủ có thể tiếp nhận cô sớm hơn”
“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi”
Hứa Trúc Linh cảm kích nói, Tạ Quế Anh đã rất cố gắng để hàn gắn mối quan hệ giữa cô và bà chủ.
Mỗi lần cô đi đến đây bị bà chủ lạnh nhạt thì cô ta luôn đến an ủi cô.
Tạ Quế Anh cũng sẽ tự trách bản thân, luôn cảm thấy cô ta không câu thông được với bà chủ cho nên mới khiến bà ấy không tiếp nhận Hứa Trúc Linh nhiều lần.
“Chúng ta là bạn bè mà, hơn nữa giúp bà chủ để bà ấy đoàn tụ với gia đình sớm hơn thì tôi cũng có thể ra ngoài tìm cuộc sống của chính mình sớm hơn.
Năm nay tôi cũng hai mươi lăm tuổi rồi, đời tôi luôn sống vì người khác nên giờ tôi cũng muốn nhìn ra thế giới bên ngoài rồi đi tìm người tôi yêu nhất và sống cuộc sống mà tôi muốn.”
Cô ta khao khát nhìn màn đêm bên ngoài hàng rào, trời tối, nhưng trong mắt cô ta có vẻ đầy màu sắc..