Anh trai à, rốt cuộc anh là ai vậy?
Tìm cô ta bắt quỷ mà trói như thế này, sao mà làm được?
William nghe vậy thì im lặng một lúc rồi lập tức sai người cởi trói.
Cuối cùng cô ta cũng được nhìn thấy ánh sáng lần nữa, đập vào mắt là một người đàn ông.
Trang phục quân nhân màu xanh sẫm và đôi ủng chiến, dáng ngồi uy phong bệ vệ, cắt tóc húi cua, dáng vẻ đường đường, ánh mắt sắc bén.
Tràn đây hơi thở dương cương của đàn ông, cũng tràn ngập sự tàn nhẫn và uy hiếp.
Không khó để nhận ra anh ta thường xuyên liếm máu trên đầu lưỡi đao, trải qua ngày tháng chém chém giết giết.
“Anh… Anh muốn tìm tôi để bắt quỷ sao?” Cô ta yếu ớt hỏi.
“Tôi muốn biết cô ấy có còn ở đó không? Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn ở nơi này, nhưng tôi lại không nhìn thấy cô ấy.
Cô có cách nào để tôi kết nối được với cô ấy không?”
“Cô ấy”
Kỷ Nguyệt Trâm chìm vào sự im lặng, đối phương cũng không giống như là người không có tiền, còn bắt cóc mình đến nơi này, thủ đoạn quá đen tối rồi.
Cô ta phải nhanh chóng rời đi, nếu không có khi chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào.
“Tôi không có công cụ, tôi không nhìn thấy những linh hồn kia, cho nên bây giờ tôi không nhận định được”
“Cô cần cái gì, tôi sai người đi lấy cho cô.
Mấy ngày nay cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây.
Đúng lúc, bạn của cô cũng đang ở nơi này”
“Bạn tôi?” Kỷ Nguyệt Trâm ngơ ngác.
“Hứa Trúc Linh”
“Hả? Anh là… Anh chính là thủ lĩnh của đám phần tử khủng bố sao?”
Tin tức lần này được truyền đi không có video hay ảnh chụp, nhưng tin tức vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh bị bắt cóc đã gây huyên náo xôn xao.
Cô ta khiếp sợ nhìn người trước mắt, vừa mới đứng lên cả người đã mềm nhũn nặng nề đập mông ngã ngồi xuống dưới, đau đến nhe răng trợn mắt.
William gật đầu: “Nhân tiện tôi còn muốn xin chỉ bảo một vài vấn “Vấn…Vấn đề gì?”
Cô ta siết tay vịn ghế thật chặt, cảm thấy bản thân đã không thể nói chuyện một cách dễ dàng.
Cô ta biết anh trai của mình lăn lộn trong giới xã hội đen bây giờ đã càng ngày càng kinh khủng hơn, cô ta vô cùng không có tiền đồ mà run chân.
“Chuyện của Hứa Trúc Linh và Diên”
Diên được bố trí ở phòng của người làm, cơn đau ở chân đã dịu hơn nhiều.
Từ khi cậu trở về, cả ngày không nhìn thấy William, không biết anh ta đang giở trò quỷ gì nữa.
Lúc hoàng hôn buông xuống thì William mới đến.
“Lời tôi nói trước đó, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Đế quốc này”
Cậu không suy nghĩ chút nào đã từ chối, không có một chút do dự.
Trái tim của cậu như một cây gỗ khô, khó gặp mùa xuân, thế giới này thay đổi như thế nào cũng không có liên quan gì đến cậu.
Bây giờ cậu chỉ muốn báo thù, sau đó bảo vệ an ủi Hứa Trúc Linh, không cho phép bất cứ ai tổn thương cô.
“Chậc chậc chậc”
William liên tục lắc đầu, bộ dạng dường như vô cùng tiếc nuối.
“Đáng tiếc, thật quá đáng tiếc.
Vừa rồi tôi còn mới biết được một bí mật, định nói cho cậu biết đó”.