Tạ Quế Anh nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.
“Có chút nặng”
Tạ Quế Anh trợn to mắt, không nói nên lời.
Cố Thành Trung không hề cảm thấy lời nói của mình có gì không đúng, chẳng qua anh chỉ nói sự thật mà thôi.
Tạ Quế Anh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt cũng trở lên khó nhìn.
Cố Thành Trung vừa lái xe, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, nói: “Làm sao? Có phải bác sĩ Tạ rất đau đúng không, sắc mặt cô sao lại khó nhìn như vậy”
“Không có, tôi không ngờ anh Cố lại thẳng thắn như vậy, thật sự…
rất ít thấy.
Vợ anh cũng có thể chịu đựng được anh sao?”
“Cô ấy nhẹ hơn cô nhiều, bế lên không có cảm giác gì cả”
Tạ Quế Anh: Cô ta lặng lẽ nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong Trong lòng cô ta có một câu cút đi không biết có nên nói không.
Cô ta mím môi lựa chọn im lặng không nói, sợ Cố Thành Trung nói những lời khiến cô ta sốc.
Rất nhanh đã đến phòng khám gần đó, vết thương của cô ta cần được xử lý.
Ít.
Dù sao cũng là con gái, khi khử trùng, đau đến nỗi rơi nước mắt.
“Người nhà bệnh nhân sao? Phân tán sự chú ý của bệnh nhân một chút, nếu không công việc của chúng tôi rất khó làm”
Bởi vì cô ta đau nên không ngừng giấy dụa, đã làm rơi mấy que bông tăm rồi.
“Một, tôi không phải người nhà bệnh nhân.
Hai, cô ta kêu đau, thì tiêm thuốc gây tê và giảm đau cho cô ta, cô gọi tôi làm gì?”
Nói xong, mọi người đều chấn kinh.
Bác sĩ ngẩn ra một lúc, mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi: “Xin hỏi anh này, anh có đối tượng chưa?”
“Tôi có vợ con rồi”
“Kỳ tích… kỳ tích thế gi Hình tượng lúc này Cố Thành Trung mang lại cho bọn họ, chính là một thẳng nam sắt thép trong truyền thuyết sao.
Điều khiến bọn họ ngạc nhiên chính là người đàn ông thẳng nam sát thép kia vậy mà lại có vợ con rồi.
Có phải vợ anh ta đã phạm phải tội nghiệt gì, nên mới phải ở cùng anh ta không?
“Có phải cô rất đau không?”
Cố Thành Trung nhìn Tạ Quế Anh, giọng điệu dịu đi một chút, dù sao đối phương cũng là con gái, còn là ân nhân cứu sống mẹ mình, tất nhiên mình phải khách sáo một chút.
“Ừ, rất đau”
Cô ta khẽ chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.
Bác sĩ nhìn cũng mềm lòng, nhưng Cố Thành Trung…
“Gây tê cục bộ đi”
“Chậc”
“Nghe không hiểu tiếng người à?”
“Được rồi, ngay bây giờ”
Tạ Quế Anh nghiến răng thâm, không ngờ Cố Thành Trung lại khó hiểu phong tình như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Hứa Trúc Linh nhận được tin tức, lái xe đến ngay lập tức.
Nhìn thấy Cố Thành Trung bình an vô sự, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
.