Nhưng… nhưng anh ta không thể khống chế được, ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, một đường hướng xuống dưới.
Từng chiếc cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra cơ ngực, bộ ngực, cuối cùng chiếc áo sơ mi cũng hoàn toàn được cởi ra.
Diên đã bước đến giường.
Cậu ta đang đứng, mà Halley đang ngồi, tạo ra sự chênh lệch về chiều cao.
Ánh mắt của anh ta, gần bằng thắt lưng của Diên.
Tay cậu ấy cũng từ từ đặt trên thắt lưng.
Lách cách.
Một âm thanh giòn rã, ổ khóa được mở ra.
Âm thanh này, trần ngập bên tai, cũng gõ vào trái tim và linh hồn của anh ta.
.
Cuối cùng Halley cũng hồi thần lại, thấy cậu ta vẫn còn hành động, anh ta nhíu mày.
Anh ta giơ tay ra, giữ chặt hai tay cậu ta, ngăn cản động tác tiếp theo của Diên.
Cơ thể Diên cũng run rẩy, bởi vì cậu ta cũng đang sợ.
Bị người ta cưỡng ép, và mình tự nguyện, là hai chuyện khác nhau.
Cậu ta cho rằng cả đời này mình không thể tiếp nhận được một người đàn ông, nhưng cậu ta vậy mà lại có thể thỏa hiệp.
Halley nhảy xuống giường, nhặt quần áo vứt hỗn loạn trên người cậu ta, sau đó quay lưng lại, không dám tiếp tục nhìn cậu ta nữa.
Anh ta đau khổ ôm đầu, tay xuyên qua tóc ngắn, điên cuồng gầm lên một tiếng.
“Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Cậu vậy mà lại thỏa hiệp sao? Con mẹ nó”
Anh ta mắng chửi, nhưng đến cuối cùng giọng nói càng lúc càng nhỏ, bởi vì anh ta không biết nên nói cái gì nữa.
Anh ta cũng không biết, rốt cuộc là mình điên, hay Diên điên nữa.
“Anh muốn hay là không muốn”
Giọng nói của Diên, lạnh nhạt truyền đến từ phía sau.
Không nhanh không chậm, từ từ.
Halley nghe thấy có chút sụp đổ.
Anh ta quay người lại phức tạp nhìn cậu ta: “Diên, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Cậu vì muốn Cố Thành Trung chết, con mẹ nó cái gì cũng có thể làm được sao?”
“Cơ thể tôi đã không còn trong sạch nữa rồi”
“gì?”
“Tôi từng bị đàn ông cưỡng hiếp, cho nên anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi.
Mặc đồ nữ, chỉ là một sự khác biệt trong cuộc sống.
Tôi nghĩ, lên giường với đàn ông, chắc cũng là như vậy”
Cậu ta giả vờ bình tĩnh, nhưng ngón tay bất giác siết chặt lại.
Halley nghe thấy vậy, cau mày, sái bước lên trước giữ lấy vai cậu ta.
Anh ta trầm thấp gào lên: “Ai, ai ra tay? Tôi giết nó”
Lời nói tràn đầy thù địch.
Anh ta còn không dám ra tay, tên khốn nào dám làm như vậy?
“Những người đó đã bị tôi tra tấn đến chết rồi, những vẫn còn người đứng phía sau, tôi nghi ngờ chính là người trong hoàng thất.
Chỉ khi diệt cả vương triều này, đổi một quân chủ khác, tôi tất nhiên sẽ tra được là ai.
Cho nên, tôi không chỉ vì trả thù Cố Thành Trung, tôi cũng muốn minh oan cho chính mình”
“Mẹ nó”
Halley nghe xong, anh ta không thể bình tĩnh được.
.