“Được rồi, con đừng bận nữa, việc này đều có người hầu làm rồi.
Mẹ gọi con lên chủ yếu là muốn nói chuyện với con một chút thôi: “Mẹ, mẹ thật sự khỏe rồi sao? Con sợ con lại kích thích mẹ” Lòng Hứa Trúc Linh vẫn còn sợ hãi nói.
“Mẹ nghe Thành Trung nói, trước kia mẹ rất hay nhằm vào con đúng không? Ai, mẹ lớn tuổi rồi, điên dại xong thì đầu óc hỗn loạn, có một số việc bản thân mẹ cũng không nhớ rõ.
Mẹ cũng không biết đã đối xử với con như thế nào, nhưng nhất định là rất cố tình gây sự đúng không?”
“Không có không có.
’ Hứa Trúc Linh vội vàng nói.
“Được rồi, con không phải giấu nữa.
Mẹ gọi một mình con lên đây, con không thấy được bộ dạng kia của Cố Thành Trung, cũng đều khẩn trương sắp chết rồi’ Giờ phút này bà chủ nhìn thấy hòa ái dễ gần, khóe miệng giữ lấy một nụ cười nhạt như hoa sơn chỉ.
Bà kéo Hứa Trúc Linh ngồi xuống giường, sâu kín nói: “Cuộc đời có bao nhiêu cái hai mươi năm chứ, mà mẹ đã hoang phế như vậy mất rồi, cũng may ông trời có mắt, để cho mẹ còn tỉnh táo lại, ít nhất còn có thể sống chung với mấy đứa thêm một đoạn thời gian nữa, mẹ cũng đã thấy đủ rồi”
“Con nói cho mẹ nghe một chút.
Mấy năm nay mẹ không ở đây, nhà họ Gố đã xảy ra chuyện gì rồi”
Hứa Trúc Linh bèn kể lại đầu đuôi gốc ngọn cho bà nghe, nói từ nói đám người Cố Thành Trung ra nước ngoài du học, bao gồm cả việc Cố Thiện Linh giả chết, đến bây giờ chân tướng bày ra đó, tất cả đều nói thẳng ra.
Lúc bà chủ biết được, lúc Cố Thiện Linh và Ôn Thanh Hoàn lướt qua nhau, bà cũng cảm thấy tiếc hận.
Bà không nghĩ tới mình còn có một đứa cháu gái, ở London xa xôi kia.
Hứa Trúc Linh đã tóm tắt tất cả mọi chuyện, cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi mới miễn cưỡng kể xong tất cả chuyện xưa.
Bà chủ thổn thức không thôi, bà nói: “Hóa ra, mẹ đã bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy rồi, mẹ thật sự không phải là một người mẹ tốt”
“Đây không phải là lỗi của bà chủ, tất cả đều là do Phó Minh Nam làm.
“Hiện tại xoắn xuýt vẫn đề này cũng không có kết quả gì, quá khứ chính là quá khứ, chỉ có thể sau này bù lại thôi.
”
“Bà chủ, mẹ có thể theo con đi gặp một người hay không, con nghĩ nếu anh ta biết mẹ đã tỉnh táo lại, nhất định rất muốn gặp mẹ, có rất nhiều trong lòng muốn nói với mẹ”
“Ai?”
“Phó Thanh Viên”
“Phó Thanh Viên là ai?”
Bà chủ hơi nhíu mi, rất xa lạ đối với cái tên này.
“Là mẹ… con của mẹ với Phó Minh Nam, mẹ còn có ấn tượng gì không?”
Bà chủ nghe nói như thế, vẻ mặt trầm xuống trong nháy mắt, khó coi đến cực điểm.
Hơi thở của bà không ổn định, ngực phập phồng kịch liệt.
Bà vĩnh viễn cũng không thể quên được cái tên cầm thú Phó Minh Nam kia đã làm cái gì với mình.
Hắn thế lại cưỡng bức bà, sau cái đêm hoang đường hôm đó, không lâu sau đã có Phó Thanh Viên.
Bà từng nghĩ tới chết, nhưng lại bị Nhạc Lâm và Phó Minh Nam ngăn lại, vài ba lần đều không thể thành công.
Bà sinh đứa trẻ này ra, từ đầu tới đuôi đều không nhìn lấy một cái.
Ngay từ đầu bà đã còn không có bệnh nghiêm trọng như vậy, cảm giác với bên ngoài cũng rất rõ ràng.
Bà có thể cảm nhận được Phó Thanh Viên vẫn luôn núp trong góc tối mà nhìn lén bà, cậu đang nhìn mẹ của cậu, nhưng bà chưa từng xem Phó Khang là con trai của mình.
“Sao con lại đề cập đến vấn đề này?”
Giọng điệu của bà chủ có vẻ có chút không kiên nhãn.
.