Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1301 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1015 nhé các chế (cũng = chương bên Trung).

Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá.

Em note lại cho mọi người rõ.

Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Lúc Hứa Trúc Linh mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sắp sáng rồi.
Cô phát hiện mình ngã trên mặt đất, đau lưng nhức eo.
"Đây...!là đâu?"
Cô lắc lắc đầu, lúc ngồi dậy thì thấy đối diện có một ông lão đang ngồi xếp bằng, tóc trắng xóa, đầu cúi thấp xuống, không còn chút sự sống nào.
"A…"
Cô bị dọa sợ hết hồn, phát ra tiếng thét chói tai, Phó Minh Tước trông coi ở bên ngoài một đêm nghe thấy giọng của cô thì lập tức vọt vào.
"Minh Tước!"
Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh ta, chợt có một loại cảm giác thân thiết vô cùng mãnh liệt.
Cô không để ý đến chân tay đau nhức mà lao thẳng vào trong lòng anh ta: "Minh Tước, ông ấy..."
"Em...!em gọi anh là gì?"
Phó Minh Tước kinh ngạc mà nhìn cô.
Hứa Trúc Linh ngước mắt nghi ngờ nhìn anh ta: "Minh Tước, sao vậy? Đây là đâu, ông ấy là ai, em bị làm sao thế này?"
Bây giờ trong đầu cô là trí nhớ hoàn toàn mới.
Là trí nhớ thuộc về Ngọc Diệp, do Vân Đàm truyền vào.
Cô không còn nhớ mình là Hứa Trúc Linh, nhưng nhớ rất rõ cái tên Ngọc Diệp, càng nhớ rõ Phó Minh Tước.
Anh ta là chồng của cô, mà trí nhớ của cô cũng dừng lại ở lúc trước khi chết.
Nói đúng ra, là trí nhớ của Phó Minh Tước.
Ký ức về vợ của Phó Minh Tước dừng lại ở thời điểm anh ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lần cuối cùng nhìn Ngọc Diệp.
"Em ngồi xuống trước, để anh xử lý, lát nữa anh sẽ nói cho em biết."
"Con đâu?"
"Con rất khỏe, con bé ở nhà họ Quý, con rất an toàn."
"Nhà họ Quý...!lại là cái gì?"
Bây giờ trong đầu Hứa Trúc Linh toàn là dấu chấm hỏi, dường như cô có rất nhiều ký ức, nhưng lại rất hỗn loạn.
Hình như là ký ức của bản thân, mà hình như cũng không phải.
Phó Minh Tước ổn định tâm trạng cho cô, rồi đưa thi thể của Vân Đàm về chùa, sau đó mới giải thích tất cả với Hứa Trúc Linh.
Cô mắc một căn bệnh nặng, ngủ mê sáu năm.
Trong sáu năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Có điều đã không sao rồi, anh ta san bằng nhà họ Phó, cũng cách xa Jane De Kettering.
Anh ta không cần phải bán mạng vì bất kỳ ai nữa, có thể sống cả đời ở thị trấn nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài này.
Anh ta có thể không cần danh lợi, không cần vinh hoa quý phú, chỉ muốn cùng cô sống vui vẻ bên nhau trọn đời.
Phó Minh Tước quỳ một chân ở trước mặt cô, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, là một người đàn ông nhưng hốc mắt đã ẩm ướt.
"Ngọc Diệp, chúng ta sống ở đây có được không, chúng ta không chia xa nhau nữa, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, được chứ? Ngày tháng sống ở đây sẽ nghèo khó một chút, nhưng sẽ không có ai quấy rầy!"
"Minh Tước...!mấy năm nay, anh sống không vui vẻ sao?"
Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự đau khổ của anh ta, trong lòng cũng không thoải mái.
Vậy mà...!có sự đau đớn không khác nào bản thân phải chịu!
"Không, rất vui vẻ! Bởi vì biết em vẫn luôn ở đây, có em ở bên anh khiến anh rất vui.

Em không biết đâu, thấy em tỉnh lại, anh sắp vui đến điên rồi! Ngọc Diệp, ở bên anh, cả đời đừng rời bỏ anh.

Không ai có thể cướp em đi từ bên cạnh anh, ngay cả Diêm Vương cũng không thể!"
Anh ta nói ra từng câu từng chữ, câu nói cuối cùng có chứa sự tàn ác rất sâu sắc.
Việc mà bây giờ anh ta làm, chẳng phải là đòi người từ chỗ Diêm Vương hay sao?
Anh ta từng thử từ bỏ...
Nhưng không làm được.
Anh ta thà rằng từ bỏ toàn thế giới, cũng không thể nào từ bỏ được vợ của mình!
Anh ta vùi đầu vào giữa đầu gối cô, bây giờ cuối cùng vợ chồng đã đoàn tụ, đời này anh ta không còn gì hối tiếc nữa.
Ngón tay Hứa Trúc Linh run rẩy, có hơi cứng ngắc mà giơ ở giữa không trung.
Cuối cùng cô dịu dàng xoa đầu anh ta, nói: "Được, em đồng ý với anh, trước kia chúng ta sống quá khổ rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu!"
Tình yêu của bọn họ vẫn luôn đầy trắc trở.
Dạ Lang là trợ thủ đắc lực của Phó Minh Nam, là nhà chiến lược của hắc đạo, là Gia Cát sống.
Vốn cho rằng anh em bọn họ hòa thuận, ngồi vững vàng ở chiếc ghế thứ nhất và thứ hai, nhưng không ngờ...!lòng dạ Phó MInh Nam quá tham lam.
Cấp dưới của Dạ Lang đã khuyên nhủ mấy lần, nói rằng Phó Minh Nam lòng lang dạ thú, chắc chắn sẽ ra tay với ông ấy.

Nhưng Dạ Lang nghĩ đến tình nghĩa anh em, cảm thấy ông ta sẽ không làm vậy, thậm chí còn không đề phòng.
Cuối cùng bị Phó Minh Nam một mẻ hốt trọn, cấp dưới người thì chết kẻ bị thương.
Lúc đó Ngọc Diệp đã lấy anh ta, trở thành vợ của anh ta, lại bị coi như công cụ để uy hiếp Dạ Lang tộc.
Dạ Lang đi vào cứu con gái, cuối cùng bị trúng đạn rồi rơi xuống biển.
Vốn cho rằng ông ấy đã chết, nhưng xem ra bây giờ vẫn còn sống, nếu không cũng sẽ không có sự tồn tại của Kỷ Thiên Minh.
Ngọc Diệp cũng bởi vậy mà căm hận Phó Minh Nam, tuy cô ấy biết chuyện này không liên quan gì đến anh ta, nhưng cô ấy vẫn không thể nào buông được.
Người mà bản thân lấy là con trai của kẻ thù giết bố!
Bản thân còn phải gọi hung thủ giết người một tiếng bố chồng, còn phải sinh con dưỡng cái cho nhà họ Phó!
Cô ấy vừa nghĩ đến đó đã đau khổ đến nỗi không muốn sống, nhiều lần tìm đến cái chết, nhưng sau đó lại phát hiện mình có thai, lúc này mới cố nhẫn nhịn.
Bởi vì luôn uất ức không vui nên ngày sinh con bị chảy nhiều máu, suýt chút nữa là không cứu được.
Phó Minh Nam vẫn luôn muốn nhổ cỏ tận gốc, cảm thấy Ngọc Diệp là kẻ vô ơn, vì còn có mối thù sâu đậm nên không thể buông tha được.
Cho nên quyết tâm giết chết, nhưng Phó Minh Tước đau khổ cầu xin, bằng lòng làm cây đao sắc bén trong tay ông ta.
Ông ta bảo anh ta đi giết ai, anh ta bèn giết người đó, không có một lời oán hận nào.
Quả thật anh ta đã làm theo, nhưng đổi lại được là...!vợ qua đời, con gái vừa ra đời không lâu cũng suýt nữa mất mạng.
Anh ta cứu được con gái, muốn dùng cái chết để chấm dứt tất cả nhưng lại gặp được Đại sư Vân Đàm, sức sống lại được đốt cháy.
Ý nghĩ làm Ngọc Diệp sống lại đã chèo chống giúp anh ta sống tiếp.
Những đêm lạnh lẽo kia, anh ta không ngủ được, mũi đao liếm máu, chỉ có thể nói chuyện với không khí.
Anh ta biết, chắc chắn Ngọc Diệp đang ở bên cạnh anh ta.
Chắc chắn là cô ấy đang khóc, muốn giúp anh ta băng bó, rồi vỗ về mặt anh ta, ôm lấy anh ta...
Anh ta muốn cô ấy sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình một lần nữa, có thể thật sự cảm nhận được rõ ràng!
Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng làm được!
Hứa Trúc Linh là người phù hợp nhất mà anh ta tìm được trong sáu năm qua, gương mặt gần như giống nhau, thân hình cũng không kém là bao.
Một đôi mắt sạch sẽ trong suốt đang nhìn anh ta...!kéo theo những năm tháng của quá khứ.
Nếu như hắc đạo không rối ren, nhà họ Phó và nhà họ Ngọc sống chung hòa thuận, vậy thì thật là tốt biết bao!
Từ hôm nay trở đi Hứa Trúc Linh đã có thân phận mới, đó chính là Ngọc Diệp.
Cô quên đi Hứa Thành Trung, quên đi hết thảy những chuyện ở ngoài thị trấn nhỏ, ký ức trong đầu là sáu năm trước.
Nhưng phần ký ức này rất yếu ớt, bởi vì cô chỉ nhớ được Phó Minh Tước.
Tất cả những chuyện liên quan đến Ngọc Diệp đều do Phó Minh Tước kể cho Vân Đàm, đó là người vợ trong mắt Phó Minh Tước.
Cho nên đương nhiên là lấy anh ta làm trung tâm.
Bởi vậy mà Hứa Trúc Linh cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao ngoài bố mẹ, Phó Minh Nam, Phó Minh Tước ra...
Cô không thể nào tìm thấy những nhân vật khác.
Cô từng hỏi Phó Minh Tước, anh ta có hơi lặng im, cho rằng cô hôn mê quá lâu nên trí nhớ trở nên kém, do đó mới không nhớ được rất nhiều chi tiết nhỏ không quan trọng.
Hứa Trúc Linh đành phải chấp nhận đáp án này, làm tốt nhân vật người vợ.
Bọn họ có một vườn rau nhỏ, Hứa Trúc Linh trồng một ít trái cây rau quả theo mùa, còn Phó Minh Tước đi ra ngoài làm việc, buổi chiều sẽ về sớm một chút để ăn cơm cùng cô.
Cô sẽ chuẩn bị món cá hấp mà anh ta thích ăn nhất, mỗi lần đều nêm nếm thật tốt, cũng không khó ăn như trong trí nhớ, tựa như tài nấu nướng của bản thân đột nhiên được mở mang.
Mỗi lần cô đi ngoài mua thức ăn đều sẽ được rất nhiều người chào hỏi, bởi vì nhân duyên của Phó Minh Tước rất tốt, thường xuyên giúp đỡ mọi người.
Cô cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, có điều cơ thể cô suy yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng, Phó Minh Tước cũng rất tôn trọng cô, còn chia phòng ngủ vì sợ bản thân anh ta không giữ được chừng mực.
Hứa Trúc Linh cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ, nhưng...!tốt quá rồi, tốt đến mức có hơi...!không chân thật!
Đúng rồi!
Cô không có điện thoại, không có máy tính, trong nhà cũng không có TV.
Nơi này tuy lạc hậu nhưng nhà nào cũng có những thứ này, chỉ có mỗi nhà bọn họ là không có!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui