Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1302 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1016 nhé các chế (cũng = chương bên Trung).
Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Lúc không có việc gì làm thì cô đứng dưới cây cột điện ở trước thị trấn để nghe phát thanh, nghe chuyện ở ngoài thị trấn nhỏ này.
Có thủ đô phồn hoa, có gia tộc hiển hách, nghe thấy nhiều nhất chính là cái tên Tập đoàn Cố Linh.
Hứa Trúc Linh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là từ đâu mà tới.
Cố Linh...
Cố...
Họ này tựa như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, rất lâu cũng không thể yên ả được.
Cô nghe xong phát thanh rồi mua rau trở về, trên đường nhìn thấy một người mẹ đang dắt tay con.
Đứa trẻ rất lanh lợi, không cẩn thận bị ngã một cái, người mẹ rất đau lòng, xoa đầu rồi thổi thổi vết thương, không ngừng dỗ dành.
Cô cũng là mẹ, thấy vậy thì có chút cảm động, nhưng mà trong đầu lại không hiện lên dáng vẻ của Phó Minh Diệp.
Phó Minh Tước nói cô bị bệnh, hôn mê đến bây giờ, cho nên ấn tượng với con gái rất nhạt nhòa.
Cô cũng đã xem ảnh chụp nhưng vẫn không có một chút cảm xúc mẹ con liền tâm nào cả.
Khi cô đang ngơ ngẩn mà nhìn, hai mẹ con kia đã đi tới chào hỏi với cô.
"Cô Diệp, chào buổi sáng, cô đi mua rau về hả."
"Ừm, chào mẹ Đoàn Nam.
Đoàn Nam lại lớn thêm rồi, đây là kẹo sữa thỏ trắng mà cô mua, cho con nè."
Đoàn Nam cứ ngượng ngùng không dám nhận, cuối cùng là mẹ cậu bé nhận lấy, cậu bé mới bóc ra ăn một viên.
"Đoàn Nam thật ngoan."
"Cô và cậu Phó vẫn còn trẻ, có thể sinh một đứa mà."
"Chúng tôi có con, đang ở chỗ bà ngoại, là một bé trai...!không đúng, là một bé gái."
Hứa Trúc Linh buột miệng nói ra, sửng sốt một lát rồi lập tức đổi giọng.
Mẹ Đoàn Nam cười nói: "Chắc là rất lâu rồi cô không gặp con gái của mình đúng không, con trai hay con gái cũng quên nữa."
"Ừm, chắc là vậy..."
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nói, trong lòng có chút không yên.
Khi cô về đến nhà bèn liếc nhìn lịch, cách ngày cô tỉnh lại đã hơn mười ngày rồi.
Mấy ngày này cô trải qua rất phong phú, Phó Minh Tước cũng rất yêu thương cô, có thể nói là vợ chồng hòa thuận.
Nhưng mà...!cô chưa từng làm bất kỳ chuyện thân mật nào với Phó Minh Tước.
Không nắm tay, hôn, ôm, lại càng không cần phải nói đến chuyên cùng giường chung gối.
Hai người khách sáo không tưởng, nhưng cũng vô cùng hòa hợp.
Cô nghĩ đến quần áo còn chưa giặt, trong nhà vệ sinh không có quần áo của Phó Minh Tước, có lẽ là quên lấy xuống rồi.
Cô bèn đi vào phòng ngủ của anh ta, lúc đang tìm quần áo bẩn thì đột nhiên phát hiện phía sau giường còn có một gian phòng.
Đúng, là linh đường...
Lúc cô tỉnh lại chính là ở đây.
Nói đúng ra thì cũng không phải, mà là phật đường, bên trong thờ rất nhiều tượng Phật, mùi hương khói phảng phất.
Cô nghĩ rằng nếu như mình đã đến rồi thì nên thắp một nén hương, bái lạy thật nghiêm túc.
Dạo này tâm trạng của cô có chút không yên, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cô vừa mới thắp một nén hương, lúc chuẩn bị rời đi lại ngoài ý muốn liếc thấy bên dưới phật đường còn có thứ gì đó.
Hình như là ngăn kéo, có thể chuyển động.
Cô chỉ tò mò kéo một cái, không ngờ lại kéo ra một ngăn tủ vuông vức.
Tiếp tục kéo ra, dài khoảng bằng một người, giống như là...!quan tài.
Chạm tay vào chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cô gõ gõ tấm ván gỗ, cũng không biết là chạm đến thứ gì mà tấm ván gỗ đột nhiên mở ra, lộ ra băng trong suốt ở bên trong.
Cô nhìn thấy một người...
Một người giống ý hệt cô!
Không, không giống, tiếp tục nhìn kỹ sẽ thấy có rất nhiều sự chênh lệch nhỏ.
Cô ấy là ai?
Hứa Trúc Linh sợ đến nỗi ngồi sụp xuống đất, một hồi lâu vẫn không đứng dậy được.
Cô dùng sức che miệng, sợ mình hoảng sợ kêu thành tiếng.
Đúng lúc này, Phó Minh Tước vọt vào, ra sức nhíu mày, sắc mặt u ám.
Anh ta nhanh chóng đóng tấm ván gỗ lại, đẩy ngăn tủ vào.
"Ai cho em động vào cô ấy?"
Anh ta thốt ra tiếng gào thét!
"Cô ấy...!cô ấy là ai? Không đúng, tôi là ai, tại sao chúng tôi lại giống nhau đến thế?"
Giờ phút này Hứa Trúc Linh cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, cô ôm đầu, dáng vẻ như đau đớn đến nỗi không muốn sống.
Phó Minh Tước lập tức cuống lên, vội nắm lấy bờ vai cô, dùng sức đong đưa: "Không được nghĩ nữa, em không cần phải nghĩ gì hết, em chỉ cần biết rằng em là Ngọc Diệp, là vợ của anh là được rồi! Không được phép nghĩ nữa, anh ra lệnh cho em không được nghĩ nữa!"
Anh ta giống như sư tử bị thương, không ngừng gào thét.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản.
Một khi trí nhớ xuất hiện vết nứt sẽ không trở lại như cũ được nữa, tựa như tấm gương bị vỡ vậy.
Bên trong quan tài thủy tinh chính là Ngọc Diệp, vậy cô là ai?
Cố...!con trai...!hoa Xá Tử...
Từ sâu trong đầu bỗng nhiên xuất hiện kẽ hở, là trí nhớ thuộc về bản thân cô, ùn ùn kéo đến.
Cô nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi!
Cô là Hứa Trúc Linh, không phải là Ngọc Diệp, người chết không thể sống lại! Chị sẽ không trở lại nữa.
Nhưng...!cô còn nhớ những lời mà Đại sư Vân Đàm nói, nếu như để Phó Minh Tước phát hiện ra sơ hở, bản thân cô sẽ không có kết cục tốt.
Cô tỉnh táo lại, sợ hãi mà nhìn Phó Minh Tước.
Chỉ thấy mí mắt anh ta như sắp rách ra, bên trong bên trong phủ đầy màu đỏ máu.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, mang theo ý muốn giết người khiến người ta sợ hãi.
"Anh..."
Cô sợ đến nỗi nói không ra lời, không ngừng lùi lại, nhưng lại bị anh ta bắt lấy mắt cá chân dễ như trở bàn tay, đột nhiên kéo trở lại.
Anh ta bóp chặt cổ của cô, hơi thở tăm tối tỏa ra khắp toàn thân, tựa như đến từ vực sâu địa ngục.
Giờ phút này anh ta không hề giống con người, mà là ma quỷ!
"Tại sao không tiếp tục giả vờ, tại sao lại tỉnh lại sớm như vậy, tại sao phải nhắc nhở tôi rằng Ngọc Diệp sẽ không trở lại nữa, tại sao các người đang lừa gạt tôi nhưng lại lừa gạt cẩu thả như thế.
Tại sao không tiếp tục coi tôi là thằng ngu, tại sao, tại sao, tại sao!"
Từng tiếng vặn hỏi đánh vào trong tim.
Cô sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không thể thốt ra một từ nào.
Tay anh ta dần dần ra sức, có vẻ như là thật sự muốn giết cô.
"Khụ khụ..."
Cô chịu đựng ho khan một cách khó khăn, vô cùng chật vật.
Cô không muốn chết, cố còn muốn đi tìm Cố Thành Trung, cô còn có Cố Hy, còn có cậu mợ, còn có rất nhiều anh trai...
Trong phút chốc này, trong đầu cô hiện lên gương mặt của rất nhiều người, cô chỉ biết mình không thể chết, cũng không đáng chết!
"Chị...!cứu em...!chị, cứu em..."
Cô lẩm bẩm kêu.
Một chữ chị này khiến cơ thể Phó Minh Tước run rẩy mạnh mẽ.
Con ngươi anh ta co lại, đột nhiên ý thức được bản thân đang làm gì, sợ đến nỗi lập tức buông tay.
Việc đầu tiên anh ta làm không phải là sám hối và xin lỗi Hứa Trúc Linh, mà là hướng về phía quan tài thủy tinh kia.
"Ngọc Diệp, xin lỗi, anh từng hứa với em rằng nhất định sẽ tìm được em gái của em, sẽ không làm tổn thương cô ấy, nhưng anh...!nhưng anh đã làm gì? Em đừng tức giận, anh sẽ không làm vậy nữa, anh không động đến cô ấy, anh thật sự không động đến cô ấy!"
Phó Minh Tước nhào vào trên quan tài, bả vai run rẩy, là một người đàn ông nhưng giờ phút này lại nước mắt lã chã, khóc giống như một đứa trẻ vậy.
Hứa Trúc Linh còn chưa kịp ổn định lại hô hấp, thấy anh ta như vậy trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.
Chị có được một người chồng như vậy, cho dù là đã mất chắc cũng sẽ rất vui.
Hơn nữa...
Từ lúc bắt đầu Phó Minh Tước đã biết là giả, tại sao còn muốn lừa mình dối người?
"Anh...!anh rể, người đã chết không thể sống lại, anh không nên lưu luyến quá khứ nữa.
Anh còn có Minh Diệp mà! Tôi nghĩ cho dù chị không về được nữa, cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, bảo vệ bố con anh."
Giờ phút này, cô bằng lòng tin tưởng chị vẫn luôn tồn tại, ở trong cõi u minh bảo vệ bọn họ!
"Cô không hiểu, cô không hiểu gì hết, cô vốn không hề biết trong lòng tôi Ngọc Diệp quan trọng đến nhường nào!"
"A…”
Anh ta đau đớn kêu gào, đau khổ đến tột cùng!.