Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương 1319 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1033.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Vừa bước chân vào thì bất thình lình một luồng sức mạnh ập tới túm chặt cổ tay cô, kéo mạnh cô vào trong vòng tay ấm áp, vững chãi.
Cánh cửa nhà vệ sinh nam đóng sầm lại.
Thân hình nhỏ nhắn và yếu ớt của cô dựa lên cánh cửa gỗ, đầu óc choáng váng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi môi đã bị lấp đầy.
Cô trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc, tim giật thót.
Nụ hôn của người con trai mạnh mẽ nóng bỏng, như thiêu đốt con người.
Cô quên cả việc đáp lại, hoàn toàn để mặc cho anh làm chủ.
Cô còn đang ngẩn ngơ thì bị anh cắn khẽ vào môi, lúc này cô mới hoàn hồn lại.
Nhưng vẫn không đáp trả, mà… nước mắt giàn giụa.
Bàng hoàng nhận ra cô đang khóc, Cố Thành Trung đứng lặng người.
Anh buông cô ra, nhìn cô đắm đuối.
Đầu ngón tay ấm áp vuốt ve gò má cô, và nói: “Anh xin lỗi đã làm em buồn, làm em phải rơi nước mắt, anh thực sự đáng chết muôn vạn lần.”
Hứa Trúc Linh nức nở không nói được nên lời, cổ họng như bị nhét bông gòn, ứ nghẹn lại cực kì khó chịu.
Đau rát như bị hóc xương.
Cô không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu, nước mắt rơi lã chã như mưa tuôn xối xả.
Cố Thành Trung cất tiếng thở dài ai oán, ghé sát lại gần, dùng đôi môi hôn đi dòng nước mắt của cô.
“Anh đáng chết muôn vạn lần.”
Từng lời từng chữ anh nói sâu nặng không tả xiết.
Cuối cùng, Hứa Trúc Linh đã lấy lại được giọng nói của mình.
“Tại sao lại gạt em? Tại sao lại muốn đưa em tới chỗ Diên? Tại sao không nói cho em biết tất cả? Tại sao… Anh hề không nói cho em biết rằng anh rất đau khổ, anh rất khó chịu, rằng anh cũng cần có em?
“Tại sao? Tại sao?”
Sự tủi hờn dồn nén đến tận phút giây này bất ngờ bùng nổ, từng nắm tay cô đấm mạnh vào lồng ngực anh.
Vốn dĩ anh định gắng gượng chịu đựng, nhưng lại không kìm được ho lên húng hắng.
Nghe thấy tiếng ho, cô bỗng hốt hoảng, nhớ lại lời Ngọc Vy nói, nguyên khí của anh bị tổn thương nặng nề.
Cô lo lắng vỗ lưng cho anh, để cơn ho dịu đi.
“Anh không sao chứ? Anh đừng dọa em, Cố Thành Trung…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Cố Thành Trung đã một lần nữa áp môi hôn.
Còn mạnh mẽ, hung hăng hơn lần vừa rồi.
Ban đầu, cô còn định vùng vằng đẩy ra, nhưng nghĩ tới tình trạng sức khỏe của anh, lại không đành lòng.
Cuối cùng… chân tay đành buông xuôi, mặc cho anh làm mưa làm gió.
Nụ hôn này kéo dài rất rất lâu.
Mãi anh mới chịu buông ra.
Hai người dựa trán vào nhau, gương mặt tuấn tú sát gần trong gang tấc, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng hôi hổi của nhau.
Khoảnh khắc này, dường như chẳng cần đến quá nhiều lời nói, tất cả đều sáng tỏ ở trong lòng.
Cố Thành Trung nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, nhìn đồng hồ, anh không thể ra ngoài quá lâu, đê tránh bị Tạ Quế Anh nghi ngờ.
“Trúc Linh, anh không ngờ em lại biết mọi chuyện sớm thế này, mà như vậy cũng tốt, em đỡ phải khổ.
Còn về phía Diên, nếu như cậu ta muốn tính sổ thì cứ đến tìm anh là được.”
“Sao anh biết là em đã hiểu hết rồi?”
“Từ giây phút anh bước vào nhà hàng và trông thấy em là anh đã biết rồi.
Có những lời không cần phải nói rõ ràng, anh hiểu là được.
Đôi khi, anh còn hiểu em hơn em hiểu chính bản thân mình, không phải sao?”
Nghe những lời này, Hứa Trúc Linh hoàn toàn không thể phản bác lại.
Trên đời này người hiểu rõ về cô nhất, nếu như không phải bản thân cô thì chính là Cố Thành Trung.
Cô không hề nói với anh rằng Cố Ngọc Vy đã cho mình biết hết tất cả.
Anh chỉ nhìn thoáng qua là hiểu hết được mọi cảm xúc của cô.
Vợ chồng là thế đó!
“Sức khỏe của anh… Em lo lắm…|”
Cô nói mà lòng thấp thỏm không yên.
“Sẽ không sao đâu, anh làm gì cũng có mức độ.
Anh còn chưa ở bên em đến răng long đầu bạc thì làm sao nỡ chết đi được?”
“Phủi phui cái mồm! Nói vớ nói vẩn gì thế, không được phép nhắc đến chữ đó!”
Hứa Trúc Linh không mê tín, cũng có thể xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng lại không thể bàng quan trước chuyện sống chết của Cố Thành Trung.
Thà rằng cô chết cũng không muốn anh gặp mảy may bất trắc.
“Được, anh không nhắc.”
Anh dịu dàng nói: “Tạ Quế Anh vẫn đang đợi anh ở bên ngoài, anh phải ra trước đây, không cô ta lại nghi ngờ.
Trúc Linh, anh không hề có lỗi với em, cho dù anh với cô ta đóng kịch, thì anh cũng không làm gì quá.
Có thể anh sẽ nói những lời làm em tổn thương, nếu như em thấy buồn thì đợi sau khi mọi chuyện kết thúc cứ từ từ trả thù lại, được không?”
“Anh yên tâm, em ghi hết vào sổ rồi, sẽ không tha cho anh đâu.”
Hứa Trúc Linh nói chắc như đinh đóng cột.
“Thế thì tốt, cũng còn hơn là em cứ dồn nén ở trong lòng.”
Cố Thành Trung thở phào nhẹ nhõm, đến tận lúc này anh vẫn lo nghĩ mọi bề cho cô.
Nghe câu nói ấy, chỗ mềm yếu nhất trong tim Hứa Trúc Linh bỗng chốc sụp đổ.
Cô phải may mắn đến thế nào mới gặp được người đàn ông này.
Cố Thành Trung nhìn đồng hồ, Hứa Trúc Linh hiểu anh sắp phải đi.
Anh mím môi, còn định nói gì thêm, nhưng thực sự thời gian quá ngắn ngủi, trong khi bản thân lại có quá nhiều điều muốn nói, không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng anh chỉ im lặng, giơ tay xoa đầu cô, cử chỉ yêu chiều ánh mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối.
Rồi quay lưng bước đi.
Hứa Trúc Linh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, đợi đến khi hoàn toàn không còn thấy anh nữa, dòng nước mắt mới ban nãy ngừng rơi lại một lần nữa tuôn trào dữ dội.
Cô hiểu nỗi khổ của Cố Thành Trung, và cũng tôn trọng lựa chọn của anh.
Anh làm vậy là để bảo vệ mình, bảo vệ cho bà chủ Cố.
Một mình anh gánh vác tất cả mọi chuyện.
Anh không hề biết phía sau Tạ Quế Anh có bao nhiêu người, không hề biết mình có thể chống chọi được bao lâu, nhưng vẫn khăng khăng quyết định thay cô.
Anh có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho tương lai của cô, bất kể có anh hay không, cũng tính toán kĩ lưỡng, hoàn hảo không tì vết.
Còn anh…
Anh chưa bao giờ nghĩ cho tương lai của mình mà cứ luôn chọn lấy hiểm nguy.
“Cố Thành Trung… Em sẽ mạnh mẽ hơn, em sẽ bảo vệ anh!”
Hứa Trúc Linh về lại nhà bếp, làm món tráng miệng cuối cùng, rồi bưng lên.
Cố Thành Trung và Tạ Quế Anh nói chuyện câu được câu chăng, dường như đang bàn chuyện đám cưới.
Cố Thành Trung tỏ ra thờ ơ, những câu trả lời cũng lạnh nhạt.
Hứa Trúc Linh đưa món tráng miệng tới, lúc đang chuẩn bị quay về thì nghe thấy giọng nói nũng nịu của Tạ Quế Anh.
“Thành Trung… Đêm hôm đó anh lợi hại ghê, làm em đau mất mấy hôm, lần đầu tiên của em mà anh cũng không dịu dàng với em một chút.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, bước chân bỗng khựng lại.
Theo bản năng, cô quay người ngẩn ngơ nhìn Cố Thành Trung.
Trước đó không hề nghe thấy chuyện này trong máy nghe trộm, và cũng không thấy Cố Thành Trung nhắc đến.
Anh đã nói là chưa làm cơ mà?
Không…
Dù đã làm rồi thì sao nào?
Anh không cố tình, chắc chắn là có tình huống bất ngờ xảy ra.
Anh yêu mình, chung thủy với mình cả thể xác lẫn tâm hồn, chắc chắn là anh có nỗi niềm khó nói.
Mình phải tin Cố Thành Trung!
Cô hoảng loạn một thoáng rồi quay lưng bước đi, như thể đang chạy trốn.
Thấy cô đi khỏi, mặt Cố Thành Trung không tỉnh bơ nhưng tim thì giật thót.
Anh còn chưa kịp nói về việc này, đêm hôm ấy thực sự quá rối ren…
Lúc thu dọn dao thớt trong nhà bếp, Hứa Trúc Linh vẫn đau đáu về những lời Tạ Quế Anh vừa nói.
Do mất tập trung nên không cẩn thận cứ tay phải con dao.
Đau đớn, làm cô tức thì tỉnh táo….