Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Cô chỉ cần nghe theo lời của đại ca là được.”
“Ý gì?”
“Đại ca thích những người phục tùng anh ấy.”
“Thế thì có lẽ cả đời này anh ta cũng sẽ không thích tôi!”
Châu Vũ không khỏi bĩu môi, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.

Cô ấy ăn từng miếng cơm một, tựa như đang nhai sáp vậy.

Rõ ràng đồ ăn trước mặt đều tỏa ra hương thơm ngạt ngào, cách bày trí cũng rất tinh xảo làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngon miệng nhưng tại sao cô ấy lại không muốn ăn một chút nào chứ?
Châu Vũ cảm thấy những món ăn này hoàn toàn không hợp với mình, một bàn đồ ăn đẹp như một bức tranh treo tường và cô ấy đều giống như những đồ vật ở hai thế giới khác nhau.

Cô ấy cũng giống như Alice đột nhiên xông vào một thế giới khác, chỉ có một điểm khác biệt giữa cô ấy và Alice đó là Alice được đưa đến một nơi xinh đẹp tuyệt mỹ còn cô ấy… lại bị đưa đến một nơi giống như địa ngục vậy.

Cô ấy không muốn trở thành kẻ thống trị toàn quyền sai bảo người khác, cô ấy muốn được kết bạn với những cô gái cùng tuổi với mình, muốn thể hiện thái độ kính trọng với người lớn tuổi hơn mình, muốn nói chuyện phiếm với bọn họ, muốn được ngồi ăn chung một bữa cơm với bọn họ.

Cho dù bữa cơm đó không được tinh xảo, không được thịnh soạn như bây giờ nhưng mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ thì đã đủ để bù đắp lại mọi thứ.

Thế giới của Phó Thiết Ảnh đúng là cái lồng giam bị bao phủ bởi một bầu không khí trầm lặng, anh ta cảm thấy mình là bậc vua chúa cao cao tại thượng.

Nhưng trong mắt cô ấy thì anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

Ngay cả đám người giúp việc ký giấy bán thân cũng chỉ sợ hãi trước sự tàn bạo đó chứ không phải thực sự tận tâm vì anh ta.

Đây chính là chủ nghĩa bá quyền mà mọi người vẫn thường nói, nếu lỡ có một ngày Phó Thiết Ảnh thất thế thì sẽ có rất nhiều người muốn đến giẫm đạp lên anh ta, vì bên cạnh anh ta không có một người bạn nào nên vào thời khắc quan trọng cũng sẽ không có bất cứ ai tình nguyện đứng ra đỡ anh ta dậy.

Châu Vũ lẳng lặng buông dao nĩa xuống, Nhạc Tư vừa nhìn thấy liền hỏi: “Cô không thích ăn đồ tây sao? Thế cô thích đồ ăn của vùng nào? Cô cứ việc nói với tôi, đầu bếp ở có thể làm tất cả các món ăn mà cô yêu cầu.”
“Tôi có thể mượn phòng bếp một chút được không?”
“Đương nhiên là được, chỉ là thân phận của cô Vũ cao quý, không thể để cô xuống bếp được.”
“Bố mẹ tôi đều là giáo viên, nhà ở không lớn, không gian chỉ vừa đủ cho bốn người sinh sống, sinh hoạt trong nhà đều phải dựa vào tiền lương công chức của bố mẹ.

Tôi không cao quý, kể cả ở nhà tôi cũng thường xuyên dọn dẹp, nấu cơm.

Đến đây, tôi vẫn là Châu Vũ, không thể vì thân phận của Phó Thiết Ảnh mà thay đổi được.

Tôi không muốn dán cái mác của anh ta lên mình.

Nếu những người ở đây đã nghe lệnh của tôi, bao gồm cả anh thì phiền anh cũng lui xuống đi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, anh phải phục tùng mệnh lệnh, vậy thì lời tôi nói bây giờ chính là mệnh lệnh.”
“Vậy… được thôi.”
Nhạc Tư thấy thái độ của Châu Vũ cứng rắn như vậy thì chỉ có thể lẳng lặng lui xuống, nhưng cũng không dám đi xa.

Châu Vũ đi vào phòng bếp, thuần thục mặc tạp dề vào, lại phát hiện phòng bếp rất rộng, có đủ loại nguyên liệu nấu ăn.

Ngay cả dụng cụ nấu ăn cũng có đủ các loại, thật sự rất đặc biệt.

Cô ấy tìm thấy bột mì nên định gói sủi cảo.

Cô ăn không quen đồ ăn ở đây vì thế cũng coi như không quen Phó Thiết Ảnh.

Châu Vũ lẳng lặng đứng nhào bột và nhồi nhân bánh, thời gian cứ thế bất tri bất giác trôi qua.
Lúc Phó Thiết Ảnh về nhà đã là hai giờ sáng rồi, nhìn anh ta có vẻ rất mệt mỏi.

Mà đèn ở phòng khách vẫn còn sáng trưng, đồ ăn trên bàn gần như vẫn còn nguyên, lạnh ngắt.

Ngay lúc này thì Nhạc Tư từ phòng ăn đi ra, kính cẩn nói: “Đại ca.”
“Thế này là thế nào?”
“Cô Vũ ăn được một chút thì không ăn nữa, hiện giờ đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Hay là để em vào trong gọi cô ấy ra nhé?”
“Không cần, cậu lui xuống đi.”
Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt nói, sau đó đi về phía phòng bếp.

Anh ta đã thay một đôi dép đi trong nhà, vì thế đi lại cũng không phát ra âm thanh quá lớn.

Cô gái nhỏ nhắn trong bếp đang gói nốt mấy cái sủi cảo cuối cùng, vừa hay nước nóng trên bếp cũng sôi sùng sục, có thể bỏ sủi cảo vào hấp rồi.

Lúc Châu Vũ đưa tay đậy nắp nồi có chút vội vàng nên không cẩn thận bị bỏng một chút ở ngón tay.

“A…”
Châu Vũ đau đến mức thốt lên thành tiếng, Phó Thiết Ảnh ở đằng sau thấy vậy vội vàng lao đến ôm cô ấy vào lòng, một tay nắm lấy bàn tay đang bị bỏng.

“Gọi người giúp việc là được rồi, sao phải tự mình xuống bếp thế.”
“Anh về rồi à?”
Châu Vũ thấy Phó Thiết Ảnh trở về thì không kìm được để lộ ra vẻ vui mừng, nhất thời cũng quên luôn ngón tay đang bị bỏng đỏ ửng lên.

“Anh đói rồi đúng không? Có muốn ăn đêm không? Tôi vừa gói sủi cảo xong, anh nếm thử nhé? Nhân rau cần với thịt đó.”
“Muộn thế này rồi, em nên đi ngủ đi!” Phó Thiết Ảnh bất lực nói.

“Tôi đã ngủ rất lâu rồi, tôi sợ ngủ mãi ngủ mãi rồi không tỉnh lại được mất, cho nên tôi muốn nhân lúc vẫn còn tỉnh táo đi tìm chút giá trị tồn tại.”
“…” Phó Thiết Ảnh nghe thấy vậy thì chau mày thật chặt, anh ta không muốn cô ấy nói những lời xúi quẩy như vậy.

Anh ta nhất định sẽ tìm cách cứu cô ấy, nhất định.

“Anh ăn mấy cái?”
Châu Vũ nghiêm túc hỏi.

Mà Phó Thiết Ảnh lại mím môi, không nói một câu nào.

Châu Vũ lại nói: “Tôi ăn mười cái, anh là đàn ông có lẽ ăn nhiều hơn, tôi lấy cho anh mười lăm cái nhé? Tôi gói nhỏ lắm, với lại ăn sủi cảo cũng không bị đầy bụng.”
Cô ấy lẩm bẩm nói một mình, tự mình quyết định thay Phó Thiết Ảnh luôn.

Châu Vũ chăm chú bận rộn trước tủ hàng, luồng khí nóng ấm từ lồng hấp bốc lên nghi ngút, tỏa ra xung quanh gương mặt dịu dàng của cô ấy, cả người chìm trong màn sương mờ ảo.

Trên mặt cô ấy còn dính một ít bột mì mà chính cô ấy cũng không để ý, nhìn Châu Vũ lúc này giống hệt một con mèo hoa mới lăn lộn trong bùn đất chạy về.

Châu Vũ rất gầy, mặc chiếc tạp dề rộng thùng thình của đầu bếp vào làm cô ấy nhìn trông càng gầy hơn nữa.
Vòng eo nhỏ gầy như vậy làm cho Phó Thiết Ảnh không kìm được mà tiến lên phía trước, ôm cô ấy vào trong lòng từ đằng sau.

Phó Thiết Ảnh tựa cằm lên vai Châu Vũ, tham lam tận hưởng mùi thơm thoang thoảng trên người cô ấy.

Châu Vũ cảm nhận được anh ta đang tiến sát lại gần, vòng ôm rất ấm áp, hai cơ thể dựa sát vào nhau, sát đến mức tưởng chừng Châu Vũ có thể cảm nhận được trái tim của anh ta đang đập từng nhịp từng nhịp đều đặn.

Mà Phó Thiết Ảnh lại giống như một con dã thú hung tàn thu móng vuốt sắc nhọn của mình lại biến thành một con sư tử ngoan ngoãn.

Anh ta mệt rồi…
Cô ấy có thể cảm nhận điều này một cách vô cùng rõ ràng.

Vốn dĩ cô ấy có rất nhiều điều muốn nói với anh ta, ví dụ như cô ấy không thích nơi này, không thích có người hầu hạ cơm bưng nước rót cho mình, rất không tự nhiên.

Không thích nơi không có nhân quyền như thế này và cô ấy cũng không thích phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta.

Cô ấy muốn là chính mình, là một cá thể độc lập, không chịu sự chi phối của bất cứ ai, ngay cả bố mẹ cũng cần phải tôn trọng mong muốn cá nhân của cô ấy.

Dựa vào đâu mà khi đến đây cô ấy lại trở thành vật sở hữu của anh ta, nghe theo sự sắp xếp của anh ta chứ?
Nhưng mà…
Lời vừa ra đến miệng thì đã bị nuốt hết vào trong, một chữ cũng không thể nói ra được.

“Đợi một chút, một lúc nữa là có thể ăn rồi.”
“Được.”
Lần này anh ta không từ chối nữa.

Rất nhanh sau đó, hai đĩa sủi cảo nóng hôi hổi được bưng ra khỏi nồi, Châu Vũ thỏa mãn đưa mũi ngửi mùi thơm của đồ ăn rồi nói: “Nhất định sẽ rất ngon, đảm bảo còn ngon hơn cả mấy đồ tây ban nãy.”
Hai người bưng hai đĩa sủi cảo đến bàn ăn, những món đồ tây lúc trước đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Châu Vũ đưa bát nước chấm cho Phó Thiết Ảnh, sau đó tự mình ngồi xuống ăn uống no nê.

Cô ấy đói đến mức bụng cũng phải kêu gào biểu tình rồi!
“Tôi gói nhiều lắm, chúng ta có thể dùng nó làm bữa sáng.

Mỗi khi đến mùa đông, bố tôi thương mẹ tôi sáng nào cũng phải dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cả nhà trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, nên nhà tôi sẽ gói rất nhiều sủi cảo, đủ tất cả các loại khẩu vị.

Như thế thì sáng dậy chỉ cần nấu một nồi nước, sau đó thả sủi cảo vào là mọi người đều có một bữa sáng nóng hôi hổi để ăn, hơn nữa mẹ tôi cũng không cần vất vả nữa.”
“Tôi gói xong rồi để trong tủ lạnh của nhà anh rất nhiều, bao nhiêu đó cũng đủ để anh ăn mấy bữa.”
“Được.”
Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt đáp lại một câu.

Sủi cảo rất ngon, rất nóng, vừa nuốt xuống liền cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng.

Phó Thiết Ảnh vừa trở về, bên ngoài có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh.

Về đến nhà thấy đèn vẫn sáng trưng, còn cô ấy ở trong bếp nấu cho mình một bát sủi cảo nóng hổi.
Có vẻ như… có điều gì đó đã thay đổi, nhưng dường như lại chẳng có gì thay đổi cả.

“Sau này em vẫn sẽ tiếp tục ngồi ăn sủi cảo cùng tôi chứ?”
Phó Thiết Ảnh ngước mắt, nhìn cô ấy rồi hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui