Cổ Ngọc Vy lập tức bắt đầu đau đầu, cô ấy còn cố ý lôi kéo Cố Thành Trung, hy vọng anh có thể đợi đến khi ông cụ ở nhà dạy dỗ cô ấy thì còn có người có thể giúp đỡ được cho mình ít nhiều.
Nếu như một mình cô về nhà, dựa theo tính tình của bố cô thì khẳng định sẽ bắt cô ở nhà cũ.
Cô ấy không muốn như thế đâu, nhất định sẽ rất khủng bố đó!
Cô ấy thấy Cố Thành Trung cầm điện thoại lên thì vội vàng ngăn cản, nói: “Không cần đâu mà anh, cứu mạng với! Mưu sát em gái này trời ơi!”
Cố Ngọc Vy ôm chặt cây cột, bắt đầu kêu gào thảm thiết.
Hứa Trúc Linh có hơi chịu không nổi, hơn nữa cô cũng có mấy chuyện riêng tư bí mật muốn hỏi Cố Ngọc Vy mà!
“Ừm, anh để cô ấy ở lại đi, em cũng không có bạn bè gì ở đây, có thêm một người nữa ở trong nhà cũng có thể có người làm bạn.
nếu không thì cuối tuần em sẽ đến tập đoàn đó, một mình em ở nhà buồn tẻ bao nhiêu anh biết không?”
“Đúng thế, em có thể làm bạn miễn phí với cậu ấy mà!”
“Cái miệng đó của em lời nói kiểu gì cũng đều có thể nói ra được, em nghĩ anh sẽ tin em sao?”
Cổ Thành Trung không vui mà trừng mắt nhìn cô ấy.
“Em đảm bảo lần này mình sẽ ngoan ngoãn mà.”
Cố Ngọc Vy trưng ra bộ mặt trịnh trọng nói với anh, lại có thêm Hứa Trúc Linh cầu xin giúp nên cuối cùng Cố Thành Trung cũng mềm lòng.
Sau khi ăn cơm xong thì anh liền chuẩn bị đưa Hứa Trúc Linh đi.
Nhưng Hứa Trúc Linh lại kiên quyết muốn Cố Ngọc Vy tiễn cô, còn nói muốn bồi dưỡng tình cảm chị em giữa hai người.
Cuối cùng thì Cố Thành Trung cũng chỉ có thể lùi bước, đồng thời anh còn nhắc nhở Cố Ngọc Vy ba, bốn lần, nếu như Cổ Ngọc Vy còn dám nói nhăng nói cuội trước mặt Hứa Trúc Linh nữa thì anh sẽ tống cổ cô ấy về nhà cũ ngay.
Đợi đến khi Cố Thành Trung đi rồi thì Cố Ngọc Vy mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nói: “Thật sự là một tên anh trai hung ác mà!”
“Tình cảm giữa cậu và anh ba cậu hình như rất tốt thì phải.”
“Ừ, nếu như anh hai còn sống thì tình cảm giữa tôi và anh hai cũng sẽ rất tốt, chỉ tiếc là…dù sao thì tôi năm nay tôi cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, nên khi ở bên cạnh anh hai và anh ba cũng có đề tài nói chuyện chung, với anh cả thì tôi tiếp xúc không nhiều lắm nên tình cảm cũng không thể coi như là sâu đậm được.”
“À, thì ra là như thế.”
“Nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng thấy anh ba tôi để ý tới một người nào như thế đâu, lúc đầu khi bố tôi gọi điện cho tôi nói là anh ba đính hôn rồi tôi còn không tin nữa kìa.
Không ngờ rằng vậy mà lại là sự thật, khi đó tôi còn đang nghĩ đến tột cùng là con gái nhà ai có mắt như mù mà lại vừa ý với anh ba tôi.
Xin hỏi thị lực của cậu có bình thường không? Tôi có thể giúp cậu kiểm tra độ cận thị miễn phí!”
“Bình thường bình thường! Hơn nữa cậu cũng không thể nói như thế được, anh ba cậu bây giờ không phải rất tốt sao?”
“Bây giờ đúng thật là rất tốt, nhưng mà khi cậu và anh ấy đính hôn thì bộ dạng của anh ấy vẫn còn thế kia! Tôi thật sự không thể không bái phục năng lực thừa nhận của cậu! Vẻ ngoài của anh ấy thế nào tôi đều có thể tiếp nhận được, nhưng mà để một người ngoài như cậu tiếp nhận anh ấy, vậy thì từ nay về sau hai người phải chung chăn chung gối, chồng mình mà có bộ dạng như thế thật sự là rất khó thừa nhận nổi.
Vì thế nên tôi mới cảm thấy anh ba của tôi đối xử tốt với cậu là chuyện anh ấy nên làm!”
Dáng vẻ Cố Ngọc Vy đi đường phóng khoáng, không hề giống với một cô gái chút nào.
Dù sao thì cô ấy cũng ở chung với một đám đàn ông từ năm này sang tháng nọ, vì thế nên cũng giống như một tên đàn ông.
Năm đó ông cụ Cố muốn có một đứa con gái, nhưng vẫn luôn muốn mà không được, cuối cùng ông cụ chỉ có thể nhận một đứa con nuôi để thỏa mãn mong ước của bản thân.
Nhưng bây giờ thì lại ngược lại, một nhà bốn đứa con trai!
“Dù sao thì bây giờ cũng đều đã qua cả rồi, thật ra tôi có một vấn đề khá là riêng tư muốn hỏi cậu một chút!”
Hứa Trúc Linh nhìn ngó bốn phía, sau khi xác định là không có người nào nghe lén thì mới thật cẩn thận mà nói.
“Câu hỏi gì thế?”
“Xin hỏi cậu… đàn ông mà không cứng thì có thể trị được không?”
Khụ khụ…
Cố Ngọc Vy không ngờ rằng Hứa Trúc Linh vậy mà lại hỏi một câu hỏi tế nhị thế này, thiếu chút nữa đã bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết.
“Cậu không sao chứ?”
Hứa Trúc Linh vội vàng rót cho cô ấy một cốc nước, còn không ngừng vỗ lưng giúp cô ấy nữa.
“Người trong câu hỏi của cậu… tôi có quen biết không?”
Cố Ngọc Vy hơi nhướng mày hỏi lại.
Hứa Trúc Linh sợ bị cô ấy nhìn thấu nên vội vàng trốn tránh ánh mắt của cô ấy, liên tục xua tay nói: “Cậu…cậu không quen đâu! Đây là nỗi khổ não của một người bạn của tôi, cô ấy nhờ tôi tìm bác sĩ giúp cô ấy.”
“Ô? Là thế sao? Có triệu chứng cụ thể gì không? Làm thế nào mà cô ấy biết được?”
Cố Ngọc Vy cũng không vạch trần cô, năm nay cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, tuổi tác lớn hơn Hứa Trúc Linh nhiều, mà những chuyện và con người từng gặp qua cũng rất nhiều.
Chút kĩ xảo diễn xuất vụng về của cô, trong mắt cô ấy căn bản là không đủ xem.
Cô ấy đã đoán ra là Cố Thành Trung, chỉ là trong lòng vẫn còn vô cùng bất ngờ và nghi hoặc.
Anh ba cô ấy cao lớn khỏe mạnh như vậy, không giống người có bệnh không tiện nói ra nha!
“Chỉ là… mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung với nhau, nhưng giữa hai người lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Lại có một lần ngoài ý muốn, người đàn ông đó bị người khác bỏ thuốc, cô gái thì muốn giải quyết giúp anh ta nhưng người đàn ông lại không chịu, vậy mà lại từ chối cô ấy!”
Đối với chuyện lúc đó, giờ Hứa Trúc Linh vẫn còn canh cánh trong lòng, cho đến tận bây giờ cũng không thể nào hiểu nổi.
Cô vì nghe thế thì trừng lớn mắt, kinh ngạc đến mức cắm cũng sắp rơi xuống đất tới nơi.
Không phải thế chứ!
Anh ba cô thật sự có bệnh không tiện nói ra sao?
“Người bạn đó của tôi, thật ra cô ấy đã nhìn thấu rồi, nhưng lại ngại nói cho chàng trai đó biết thôi, cô ấy cảm thấy chuyện này đả kích người ta quá.”
“Vậy sao cô ấy còn không chịu rời khỏi người đó đi!”
“Bởi vì bọn họ thật lòng yêu thương lẫn nhau!”
Hứa Trúc Linh trả lời vô cùng dứt khoát, Cố Ngọc Vy nhịn không được mà cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô ấy thật sự rất lo lắng, sợ Cố Thành Trung sẽ không tìm được người tốt, tuổi tác của hai người cách nhau lớn như vậy, chỉ sợ là không thể ở bên nhau tốt đẹp được.
Nhưng bây giờ xem ra là cô ấy đã lo lắng thừa rồi, có thích một người hay không cô cũng có thể nhận ra được.
Khi Hứa Trúc Linh nhắc tới Cố Thành Trung thì trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
“Cậu nói xem có cách nào chữa khỏi không?” Hứa Trúc Linh mong chờ nhìn Cố Ngọc Vy.
“Bạn của cậu đã từng nghĩ đến việc nếu như không thể chữa khỏi thì phải làm sao chưa?”
“Cũng không có cách nào, cứ sống với nhau như thế cả đời thôi.
Nếu không có con thì đi cô nhi viện nhận một đứa về nuôi là được rồi.”
“Bạn của cậu suy nghĩ cũng đơn giản thật đó.”
“Đơn giản một chút không tốt sao?” Hứa Trúc Linh nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
“Rất tốt là đằng khác, con người nên suy nghĩ đơn giản một chút, nghĩ phức tạp quá chỉ tổ làm mệt người mệt mình mà thôi.
Tính huống của cậu tôi đã biết rồi, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách gì thích hợp hết, sau khi quay về tôi bàn làm việc, thần thần bí bí mà nói: “Anh ba, anh không cứng được sao?” Khụ khu…
Cố Thành Trung xém chút nữa là bị chính nước miếng của mình sặc chết.
“Em lại nghe ai nói nữa thế hả? Đúng là nói nhăng nói cuội!”
“Là Hứa Trúc Linh chính miệng nói cho em biết, cô ấy còn không dám nói đó chính là bệnh tình của anh nữa, cô ấy chỉ nói là chuyện của bạn mình.
Nhưng mà em dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người mà cô ấy nói chính là anh.
Anh và cô ấy chung chăn chung gối bao lâu rồi nhưng vẫn chưa hề xảy ra chuyện gì khác sao? Anh bị người khác bỏ thuốc, thà rằng tự mình giải quyết cũng không muốn để cho cô ấy giúp đỡ?”
“Anh, em muốn hỏi anh một câu, anh bị bệnh này bao nhiêu năm rồi?”
“Em cút qua một bên đi, anh rất là khỏe mạnh, hoàn toàn không mắc bệnh gì khó nói cả.
Mặt mày Cố Thành Trung đen thui, tính tình cũng táo bạo hẳn lên.
Năm lần bảy lượt bị người khác nghi(#) ngờ năng lực của mình, ai là đàn ông thì cũng sẽ không vui vẻ nổi.
“Thật sao? Chúng ta là người nhà với nhau cả, anh cũng đừng lừa gạt em làm gì! Tốt xấu gì thì em cũng là bác sĩ mà, dù sao thì em cũng có thể giúp anh được chứ.”
.