Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Anh đều sẽ vì em, làm được, em chỉ cần nhớ một điều, em là người con gái của anh.

Bất kể sự khác biệt của tuổi tác, bối cảnh, còn có sự khác biệt chiều cao đáng chết kia nữa! Mỗi lần hôn em, đều cần cúi đầu, anh thấy cổ mình không được dễ chịu cho lắm.”
“Cả đời này, anh sẽ chỉ lấy mình em thôi!”
“Nếu anh dám nói như này trước mặt ba em thì anh chết chắc rồi.
Châu Vũ xoa thắt lưng nói.
“Không dám.”
Phó Thiết Ảnh hơi hãi.
Ngày hôm sau, Phó Thiết Ảnh còn đang chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ, không ngờ tới hai vợ chồng lớn đã chuẩn bị xong từ sớm.
Đồ dinh dưỡng đắt đỏ, còn có lá trà với dụng cụ pha trà gì đó mà mấy người đọc sách ưa thích, đều là đồ cực tốt.
Vừa thể hiện không quá thô tục, lại có thể biểu hiện thành ý của nhà trai.
Anh ta đổi sang mặc một bộ vest đen chín chắn, tóc cũng cắt ngắn đi, là kiểu đầu đinh nghiêm chỉnh, nhìn rất mạnh mẽ, giống như là anh lính vậy.
Thân thể cường tráng, không khó để nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ dưới lớp quần áo.
Lúc Châu Vũ nhìn thấy anh ta, cũng ngây người một lát.
Lúc trước kiểu tóc của anh không phải thế này, mà là giống như kiểu của Cố Thành Trung, luôn vuốt ngược về phía sau, lại có phong thái giám đốc bá đạo.
Bây giờ, lại thêm vài phần ngang bướng, dường như không dễ chung đụng như bình thường.
Nhưng không thể không thừa nhận, kiểu tóc lại càng thích hợp với anh ta hơn.
“Cố Thành Trung giúp anh cắt, suýt thì cắt anh thành đầu trọc, tí nữa thì phải đánh anh ta một trận.”
Khí thế mạnh mẽ của Phó Thiết Ảnh trước sau như một, không vui nhìn Cố Thành Trung.
Sáng sớm anh ta muốn gội đầu, Cố Thành Trung đã đề nghị cắt tóc.
Anh ta cảm thấy lời này có lí, dù gì cũng phải đi gặp bố mẹ vợ tương lai.
Anh ta muốn ra ngoài cắt, ai ngờ Cố Thành Trung lại vỗ lại, cam đoan rằng mình có thể cắt cho, đừng tin mấy kẻ cắt tóc rác rưởi bên ngoài.
Thế là anh ta tin rồi, nhưng khi anh ta nhìn thấy Cố Thành Trung cầm kéo, lại có dự cảm không lành.
Nhưng lúc ấy đã không dừng lại được rồi, một bên trực tiếp bị cắt ngắn.
“Có phải rất khó coi không, nếu khó coi, anh phải tìm anh ta đánh một trận đã, không ai ngăn được đâu.”
“Không...!không khó coi, cực kì, cực kì đẹp, cực kì man! Trời ơi, đẹp trai hơn rất nhiều đấy!”
“Như này anh càng có vẻ tri thức, mọi người cũng càng dễ phân biệt anh và anh ấy rồi.

Cứ thế này đi, đi thôi đi thôi!”
Hai mắt Châu Vũ tỏa sáng như sao, tuy cô ấy không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai thì vẫn vui mà.
Cô ấy kéo anh ta từ từ rời đi, còn Cố Thành Trung đang dựa ở cổng lại nghi hoặc.
Vốn muốn ngáng chân từ đó, khiến Phó Thiết Ảnh mất mặt, không ngờ lại sai lầm, ngược lại còn sửa sang tốt đẹp cho anh ta?
Vậy thù hôm qua, trả thế nào?
Anh cũng là người có thù tất trả, đột nhiên cảm thấy giao lưu với anh em trong nhà, cũng có ý nghĩa đấy.
Cố Thiện Linh hơn anh vài tuổi, cho nên cũng chín chắn trưởng thành rất nhiều, từ trước tới nay chưa từng trêu đùa phiền nhiễu với anh, luôn đối đãi với thân phận là anh cả.
Anh cũng học như thế, nỗ lực làm tốt chính mình.
Nhưng bây giờ có một người anh em lớn như mình, không có chuyện gì lại bắt nạt một tí, cũng vui đó chứ.
Niềm vui của đàn ông, có lúc lại đơn giản thế đấy.

Một nhà bốn người lái xe tới nhà họ Chu.
Châu Vũ đã gọi điện báo từ sớm, đưa bạn trai tới nhà.
Cũng cho biết, người này là Phó Thiết Ảnh.
Giọng điệu của bố Châu Vũ trong điện thoại rất không tốt, bảo cô ấy về rồi nói.
Lúc đến cửa nhà, cô ấy nhìn cái cửa đóng chặt, tay siết thành nắm đất, khắp người toàn là mồ hôi lạnh.
Nói không sợ chính là giả.
Cô ấy chưa từng giấu bố mẹ làm chuyện thế này.
Hiện giờ ván đã đóng thuyền, cô ấy cũng không còn cách lùi bước nào.
Vào lúc cô ấy bất an nhất, Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay cô.
“Đừng sợ, nếu trời đổ sập xuống, còn anh chống đỡ cho em.”
“Ưm ưm.”
Cô ấy nghiêm chỉnh gật đầu, khoảng khắc ấy trong lòng thực sự không sợ hãi nữa, ngược lại còn có một cảm giác an toàn to lớn.
Bởi vì cô ấy biết, lời của Phó Thiết Ảnh là thật, cho dù gặp nguy hiểm gì, anh ta nhất định sẽ không màng bản thân mà chắn trước mặt cô ấy.
Tình cảm thực ra không phân biệt thời gian ngắn hay dài, mà là phân biệt đúng hay không.
Nếu đúng người, hy sinh tính mạng đều không tiếc.
Gặp sai người, tất cả mọi chuyện đều sẽ là không đáng giá.
Mà cô ấy, đáng giá.
Cố Chí Thanh lên trước gõ cửa, người mở cửa là mẹ Châu Vũ.
Lúc mẹ Châu Vũ nhìn thấy Cố Chính Thanh, sắc mặt tuy khó coi, nhưng vẫn nở nụ cười, tiếp đón họ vào.
Ở phòng khách không nhìn thấy bố mình, trong lòng Châu Vũ hơi bất an.
“Ông Châu đâu ạ? Tôi vì chuyện của con trai, đặc biệt tới nhà thăm hỏi, muốn hỏi ý kiến của ông Châu.”
“Ông nhà...ông nhà tôi vừa xuống tầng không cẩn thận ngã một cái, bây giờ đang nằm trong phòng.

Tôi sẽ tiếp đón mấy người, có gì không chu đáo, xin hay bỏ qua cho.”
“Bà nói vậy là sao, nói với tôi cũng được thôi, sau tôi sẽ nói với ông Châu, để ông ấy giải quyết.

Vũ à, con đi lên phòng ngủ tầng trên thăm bố con đi.”
Mẹ Châu thúc giục con gái, làm cô ấy không thể không đi, bất luận giả hay thật, đều phải đi xem.
Cô ấy vừa đi, mẹ Châu liền một mình ứng phó với Cố Chí Thanh.
Vợ chồng Cố Chí Thanh nói rõ rồi, tuy Phó Thiết Ảnh đã lớn tuổi, nhưng hai người họ là thật lòng yêu nhau, mong được chấp nhận.
Sắc mặt mẹ Châu lộ ra vẻ khó xử.

Nói: “Tôi có vài lời thực không nên nói, ông bà đều là người hiểu rõ.

Đến cái tuổi thôi cũng quá chênh lệch rồi, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ con tôi bị nói là trèo cao nhà họ Cố, nên tuổi còn nhỏ mới lấy người đàn ông ba mươi tuổi.”
“Hơn nữa...!anh Ảnh này, anh là người nhà họ Cố mà sao không mang họ Cố? Tôi nghĩ, đằng sau họ của anh có chuyện bí mật nhỉ? Nhà họ Châu tôi chỉ là dòng dõi nhỏ, miễn cưỡng tự nhận cao quý, nói là dòng dõi đọc sách.

Thực sự không trèo cao tới nhà họ Cố được, cũng...không dám trèo cao với anh Ảnh, xin hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua đứa nhỏ đi.”
“Bà Châu à, bây giờ đã không phải thời cổ xưa rồi, không còn kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy rồi.

Chuyện gì cũng nên hỏi ý kiến con trẻ, sao bà không đợi Châu Vũ xuống, hỏi chuyện con bé nhỉ.”
“Nó còn nhỏ tuổi, không hiểu thị phi đúng sai, chúng ta là phụ huynh nên khuyên bảo.

Nếu không phải ông nhà tôi bệnh rồi, chỉ sợ nói chuyện còn khó nghe hơn tôi nói, hai người đều là nhân vật có tầm cỡ ở đất Đà Nẵng này, nhà họ Chu tôi tự biết không chọc được.

Nhưng...nhưng nếu các người cứ muốn đẩy con bé vào hố lửa, vậy chúng tôi chỉ có thể liều mạng theo!”
“Bà Châu nghiêm trọng quá rồi, sao có thể nói là hố lửa chứ?” Úy Như cất tiếng hoà giải, dù gì phụ nữ cũng dễ nói chuyện với phụ nữ hơn: “Tuy tuổi tác hai đứa có sự cách xa lớn, đúng thực là một vấn đề.

Nhưng bà cũng nhìn thấy con trai thứ ba của tôi rồi, cũng cách mười tuổi, không phải sống rất tốt đó sao, ai mà không hâm mộ tụi nó?”
“Sao bà biết Châu Vũ và con trai thứ tư nhà tôi không phải một đôi thứ hai như tụi nó nhỉ?”
“Nếu bà còn có một người con trai ưu tú như Cố Thành Trung, tuổi lớn tới mấy tôi cũng nhận, nhưng...!anh Ảnh...!việc làm trước đây, thực sự nhà tôi không có cách nào bỏ qua!”
“Bà...!đã biết những gì rồi?”
Phó Thiết Ảnh cau mày, hỏi từng chữ một.
Đúng vào lúc này, trên tầng truyền tới tiếng kêu đau của Châu Vũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui