Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Hứa Trúc Linh trố mắt đứng nhìn, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình như rơi từ trên cao xuống, thịt nát xương tan.
Anh không nhắc tới còn đỡ, đã đưa người ta sang rồi, kết quả là để cô nhìn anh ăn.
Anh là người hay quỷ thế?
"Cố Thành Trung! Anh không thấy bản thân quá đáng à? Anh đang hành hạ vợ anh đó!"
"Em vừa mới xem phim Hàn về hành hạ chồng, em có biết không?"
"Sao anh để ý nhiều quá vậy? Không phải đã qua một giờ rồi sao? "
"Nên bây giờ anh trả thù em đấy."
"Ơ..."
"Chuyện khác thì anh có thể nghe em, nhưng chỉ một chuyện này thôi.

Anh sẽ ghen, sẽ tức giận, anh cần phải phát tiết ra."
"Cố Thành Trung, em chỉ muốn anh mạnh khỏe thôi, chúng ta về nhà, đừng ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này nữa, toàn là dầu ở dưới cống ngầm, không sạch sẽ chút nào.

Anh có thân phận cơ mà? Thân thể anh là vô giá, dạ dày lại yếu ớt như này, đừng có ăn, kẻo bị tiêu chảy."
"Đó là anh của lúc trước, bây giờ anh rất mạnh khỏe.

Bà xã không cần lo lắng cho anh, thân thể chồng em rất tốt, còn phải cảm ơn bà xã đả chỉ anh, để anh mở một cánh cửa bước tới thế giới mới, cảm nhận được món ngon trên đời."
Hứa Trúc Linh nghe thế, khóc mà không ra nước mắt.
Cô không nên đưa Cố Thành Trung đi ăn vỉa hè, trải nghiệm cuộc sống.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng cô đã hiểu cái gì là tự lấy đá đập vào chân mình.
"Ông xã, thân phận của anh như thế mà xuất hiện ở đây thật sự không hay đâu, hay là chúng ta về nhà đi."
"Có phải lần đầu tiên tới đâu, sắp sửa thành khách quen luôn rồi, nói không chừng ta còn có thể chào hỏi với người bán chút đó.

"
"Này..."
Hứa Trúc Linh thiếu chút nữa là ngất luôn, lúc trước cô thường xuyên ở nhà rồi để Cố Thành Trung đi mua đồ, sao không quen cho được?
Đúng là trời tạo nghiệp thì còn tha được, nhưng tự gây nghiệp thì không thể sống!
"Cố Thành Trung, anh, anh mà còn như vậy là em sẽ tức giận đấy! Là cái kiểu không dỗ được ấy!"
"Vậy em nói cho anh biết, em yêu nhất là ai, trong mắt người đẹp trai nhất là ai, chồng em là ai?"
Anh đứng lên, thân thể cao lớn bao phủ trên đỉnh đầu giống như mây đen đầy trời.
Cô cảm thấy có chút áp lực.
Hứa Trúc Linh hít thở sâu một hơi, nói: "Người em yêu nhất là Cố Thành Trung, trong lòng em anh ấy đẹp trai nhất, chồng của em cũng là anh ấy!"
"Cả cuộc đời này em chỉ có một người chồng mà thôi!"
"Ngoan ghê, thôi, về nhà ăn mấy món bổ dưỡng với em."
Cố Thành Trung thỏa mãn nói.
Để cô gái nhỏ này nhận thua thật quá dễ dàng, nhắc đến chuyện ăn uống là xong ngay.
Hứa Trúc Linh nghe thế, luyến tiếc đưa mắt nhìn con phố ẩm thực sau lưng mình, cô hít sâu một hơi, nghe mùi cũng là được rồi.
Hai người về đến nhà, lần này về khá sớm, cũng coi như là lần đầu tiên gặp Nhật Kinh Lê Sa.
"Này, anh Trung."
"Cô Lê Sa ở đây có quen không?"
"Anh gọi tôi là Lê Sa giống Trúc Linh đi, gọi như thế tôi thấy không quen."
"Không cần, quan hệ giữa cô và vợ tôi là gì tôi không cần biết, nhưng mối quan hệ giữa tôi và cô thì vẫn nên rõ ràng."
Cố Thành Trung là người rất có nguyên tắc, sẽ không để bất kỳ phụ nữ nào có cơ hội, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân là người đã có vợ, phải giữ khoảng cách với người phụ nữ khác.
Như vậy cũng tức là cho Trúc Linh cảm giác an toàn.
Lời của anh khiến Nhật Kinh Lê Sa có chút ngượng ngùng, cô ta cầm tóc cười, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lần này Cố Thành Trung sắp xếp cho cô ta ở trong một căn nhà cách biệt thự không xa, thuận tiện cho hai người nói chuyện với nhau.
Chủ yếu là sợ việc Trúc Linh mang thai bị lộ ra ngoài.
Nhật Kinh Lê Sa chuyển ra ngoài, không ngờ Phó Thanh Viên và Diệu Miêu cũng đi theo.
Nhiệm vụ của Phó Thanh Viên là bảo đảm Nhật Kinh Lê Sa an toàn, cậu ta sẽ không để lộ chuyện gì cả.
Nhưng Diệu Miêu không vui lắm, ờ chung một mái nhà với cô gái xinh đẹp giỏi giang như thế khiến cô ấy không thoải mái.
Hơn nữa, mỗi khi nhớ lại việc chị cô ta làm với mình là cô hận tới mức nghiến răng.
Lúc nào Diệu Miêu cũng nhắm vào Nhật Kinh Lê Sa, cô ta không tức giận, lần nào cũng thong dong đối mặt.
Phó Thanh Viên cũng sẽ âm thầm nói xin lỗi cô ta, hy vọng cô ta có thể tha thứ cho Diệu Miêu, cô ấy khá nhạy cảm.
"Yên tâm, anh có ơn rất lớn với tôi, chút chuyện nhỏ ấy tôi không để trong lòng đâu.

Cô ấy cũng không làm chuyện gì quá đáng, không ảnh hưởng đến tôi lắm.

Thật ra con người của cô ấy cũng giống như tên vậy, như một chú mèo con, cô ấy công khai tuyên bố chủ quyền rằng anh là của cô ấy."
"Nếu cô ấy nghĩ được vậy là tốt rồi.

Chỉ tiếc là cô ấy cứ luôn không cho tôi đến gần, nếu cô ấy biết tôi đã nhớ lại hết thì nhất định sẽ bỏ rơi tôi."
"Bé mèo nhỏ này có vẻ có rất nhiều tâm sự, xem ra là có bí mật rồi, mà bí mật của phụ nữ thường không tốt đẹp mấy.

Không lẽ là đã từng bị đàn ông tổn thương?"
Phó Thanh Viên nghe nói thế sắc mặt lập tức đen lại.
Cậu ta không có cách nào phủ nhận lời của Nhật Kinh Lê Sa, tuy cậu ta không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn nguyên nhân là đàn ông.
Cậu ta không quan tâm đến quá khứ của cô ấy, tình nguyện chữa làm vết thương trong lòng cô ấy, chỉ hy vọng cô ấy có thể cho cậu ta một cơ hội mà thôi.
"Anh là người đàn ông tốt, nếu không phải là bởi vì anh đã có người mình yêu rồi thì chưa biết chừng tôi sẽ thích anh thật đó."
Nhật Kinh Lê Sa nghiêm túc nói: "Dù sao thì anh lớn lên cũng khá ổn, dáng người không tệ, lại còn thông minh tài giỏi, chất phác trung thực nữa."
"Nếu tôi có thể gả cho một người đàn ông như thế thì tôi nghĩ là, thời gian còn lại của tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Chỉ tiếc..."
"Cô cũng đâu có thích tôi đâu, sao phải làm thế?"
"Kiểu người giống như tôi ấy, là bị gia tộc lợi dụng quan hệ thông gia, đâu dám mơ ước tới tình yêu xa vời, chỉ cần tìm được một người sống hòa thuận, đối xử tử tế với tôi là cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Thật ra tôi đã có chồng chưa cưới, là em trai của nhà vua, có danh tiếng lừng lẫy ở Hà Nội."
"Nhưng anh ta chẳng có tài cán gì cả, còn thích chơi với mấy mô hình nữa, cuộc sống cá nhân rất hỗn loạn.

Cho dù cưới tôi, sợ đụng chạm đến gia tộc, không dám rêu rao ra bên ngoài, nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, không tiến bộ bao nhiêu.

Hôn nhân như thế rất đáng sợ"
"Phụ nữ Hà Nội tôn trọng bản thân, nhưng tôi thì phải tự chôn mình trong nhà cao cửa rộng.

Sao tôi có thể cam tâm được? Cho nên
tôi mới học bà ngoại trốn chạy, đi tới thành phố bà từng ở, muốn xem xem kỳ tích có xảy ra không.
"Nhưng bây giờ có lẽ không có rồi, đàn ông tốt đều đã có chủ, số còn lại dù tốt đến mấy tôi cũng không dám."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi đã thấy bi kịch của chú tôi.

Cho dù đã tìm được người thích hợp, nhưng nếu bị người trong nhà phát hiện ra thì sẽ không có cái kết đẹp, cũng sẽ liên lụy đến anh ấy.

Yêu một người không phải là được sự ủng hộ của hai bên sao? Sao lại còn muốn giận hờn nhau nữa? Không có năng lực thì đừng thử đến với nhau, vừa tổn thương bản thân vừa tổn thương người ấy nữa."
"Trông cô còn khá trẻ mà rành về tình yêu quá nhỉ."
"Dù tôi chưa từng yêu đương nhưng khi ở nhà tôi đã chứng kiến rất nhiều cuộc hôn nhân thương mại, không có tình yêu.

Đến cả người chị tài năng, được người trong nhà kính trọng cũng không thể làm chủ cuộc hôn nhân của mình, phải có được sự đồng ý của người trong gia tộc mới được."
"Cô sẽ thực hiện được ước mơ của cô, thế giới này có rất nhiều điều kì diệu.

Đừng nản chí, sẽ tìm được thôi." Phó Thanh Viên an ủi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui