Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Bây giờ con còn chưa đủ tuổi để nhận giấy đăng kí kết hôn, nhưng nhà này cũng không thể để con không danh không phận đi theo thằng quỷ này được, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của con.

Vả lại nhà họ Châu con cũng là dòng dõi thư hương, nếu các con đã phát triển đến thế này rồi mà con lại chẳng là gì cả, cứ như vậy xuất hiện trước mặt người ngoài, cũng ảnh hưởng đến nhà con.”
“Cho nên chúng ta mới nghĩ trước tiên cứ cử hành hôn lễ đã, bởi vì trước kia dù hai đứa cũng coi như đã làm một đám cưới rồi, nhưng hỗn loạn quá, nên cũng không được coi là chắc chắn.

Dù sao cũng là chuyện lớn trong đời con.

Đương nhiên nếu con muốn đính hôn trước thôi cũng được, bác đương nhiên sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng cho con nở mày nở mặt, thông báo cho toàn bộ thủ đô.

Con xem, con muốn thế nào…”
Châu Vũ do dự, cô vẫn cảm giác mình còn nhỏ, còn chưa tính tới chuyện kết hôn.
Nhưng bây giờ cct đã nhắc đến rồi, cô không thể không cẩn thận cân nhắc chuyện này được.
Một cô gái cứ ra ra vào vào với một người đàn ông, ôm ôm ấp ấp mà không có danh phận gì, để người ngoài nhìn vào lại bàn tán cũng không hay.
Nhưng kết hôn… Thì còn hơi sớm.
“Đính hôn đi ạ, Phó Thiết Ảnh anh thấy thế nào?”
Phó Thiết Ảnh nghe thế, ánh mắt cũng ảm đạm hơn một chút.

Anh đương nhiên là muốn tổ chức hôn lễ hơn, muốn để tất cả mọi người biết rằng Châu Vũ là vợ của anh.
Nhưng anh cũng tôn trọng ý kiến của Châu Vũ.
“Được, vậy đính hôn trước.”
“Nhưng dù em đã đồng ý thì cũng phải được bố mẹ gật đầu, có mặt ở lễ đính hôn mới được.

Bác cũng biết đấy, bố cháu là một ông già cổ hủ, đến bây giờ còn chưa chịu tha thứ cho bọn cháu.” Châu Vũ khó khăn nói.
“Thằng quỷ, bố vợ của con không hài lòng với con, chứ không phải bất mãn vì gia đình nhà chúng ta.

Cho nên chuyện này chẳng ai giúp được con cả, con phải tự đi giải quyết thôi.
“Bố, con hiểu rồi.

Lát nữa bọn con sẽ đến nhà họ Châu.” Dứt lời, Châu Vũ nắm chặt bàn tay anh.
Bất kể là tương lai có chuyện gì xảy ra, cả hai người đều sẽ giúp đỡ nhau.
Hai người ở nhà chính của nhà họ Cố nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuẩn bị tới nhà họ Châu.
Châu Vũ đã gọi điện thoại trước cho mẹ mình, nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm, khiến cho mẹ cô vui sướng đến phát điên.
Con gái về nhà, bố của Châu Vũ không còn lý do gì để tránh mặt nữa, cũng không thể vì mình không muốn nhìn thấy Phó Thiết Ảnh mà không thèm gặp con gái mình được.
Con bé đi ra ngoài bốn tháng, hai ông bà cũng lo lắng sốt ruột, muốn nhìn xem con gái mình bây giờ đã thế nào rồi.
Buổi tối, Châu Vũ và Phó Thiết Ảnh về nhà họ Châu, Phó Thiết Ảnh xách theo quà cáp vào cửa.
Mẹ Châu Vũ mở cửa cho hai người, nhìn thấy cô bình an vô sự, hốc mắt lập tức đỏ lên, khóc không thành tiếng.
Châu Vũ lao vào trong lòng bà, hai mẹ con đứng đó ôm nhau khóc.
Bố Châu Vũ cũng đứng dậy khỏi ghế salon, muốn tiến tới nhưng lại nhịn được.
Ông lấy kính đeo xuống, dụi mắt một cái.
Đàn ông luôn hàm súc hơn phụ nữ nhiều.
“Về nhà là tốt rồi, tốt rồi! Mau vào chào bố con đi, bố con cũng nhớ con lắm đấy.”
Châu Vũ nhìn về phía bố mình, gọi một tiếng “Bố”.

Nước mắt vừa ngưng lại lại một lần nữa chảy ra.
“Con gái ngoan của bố.”
Bố Châu Vũ xoa xoa đầu cô, tỉ mỉ xem xét, xác nhận cô không hao tổn cái gì rồi mới thở phào một hơi.
“Mẹ con làm đồ ăn con thích rồi đấy, đệm chăn cũng được thay mới rồi, vừa được phơi nắng xong mới mang vào, chắc chắn buổi tối con ngủ sẽ dễ chịu.

Tối nay tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, sáng dậy là thoải mái.”
“Vậy… Vậy còn Phó Thiết Ảnh thì sao…”
“Thôi, đi ăn cơm.”
Vừa nhắc tới Phó Thiết Ảnh, sắc mặt của bố Châu Vũ đã trở nên khó coi, quay sang giục mọi người đi ăn cơm.
Lần này ông không đuổi thằng nhóc kia ra ngoài, để nó ở lại ăn cơm đã là tốt lắm rồi.
Phó Thiết Ảnh cũng đã được rèn luyện nhiều, tối thiểu cũng sẽ không phát điên ở chỗ này.
Cả nhà ngồi vào bàn cơm, Châu Vũ nháy mắt với Phó Thiết Ảnh, bảo anh nhắc đến chuyện đính hôn.
Thế nhưng Phó Thiết Ảnh vừa mới há miệng ra đã bị bố Châu Vũ cắt ngang:
“Nào, ăn gà đi, bổ sung dinh dưỡng.”
“Chú…”
“Cục cưng nếm thử món canh này đi, bố con tự mình hầm đấy.”
“Bố… Bố có thể nghe anh ấy nói đã không?”
“Trên bàn cơm không nói chuyện bên ngoài, ăn cơm đi đã.”
“Bố, con muốn đính hôn với anh ấy, hi vọng bố mẹ có thể xuất hiện ở lễ đính hôn của con.

Con muốn… Hai người chúc phúc cho con.”
Châu Vũ vừa dứt lời, bầu không khí coi như là khá hài hòa đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.
Gương mặt tươi cười của bố cô trong nháy mắt đã đóng băng, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
Trong lúc nhất thời, cả phòng ăn lặng ngắt như tờ.
Mẹ Châu Vũ đẩy ông ấy một cái, nói: “Mấy đứa nó còn ngồi đây, ông như thế là thế nào? Các con muốn đính hôn à? Đó là chuyện tốt, bố mẹ nhất định sẽ đi.”
“Bà đi tôi cũng không đi.

Tôi muốn xem xem cái lễ đính hôn đó không có tôi thì thành cái dạng gì.”
“Bố ơi.” Châu Vũ bất đắc dĩ nói: “Để con thẳng thắn với bố vậy, anh ấy không chơi đùa gì với con cả, là tự con theo đuổi anh ấy.

Thật ra con có thể né tránh anh ấy, con biết rõ anh ấy không phải là người tốt, có nhiều tiếng xấu, nhưng con vẫn chủ động với anh ấy.

Con thích anh ấy, không phải vì còn nhỏ chưa biết gì, mà là… Giống như tình cảm giữa bố và mẹ vậy.”
“Con còn nhỏ như thế, đã biết cái gì gọi là yêu chứ! Bố dạy cho con nhiều như thế mà con học được cái gì hả?” Bố của Châu Vũ tức giận, nghĩ cái gì nói cái đó.
“Con biết, con lớn rồi, đã mười chín tuổi rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình rồi.

Bố, bố để ý tuổi tác của anh ấy, thân phận trước kia của anh ấy, nhưng sao bố không nhìn anh ấy của bây giờ? Sao không nhìn anh ấy của tương lai? Bố không thấy anh ấy rất yêu thương con sao? Cũng kính trọng cả hai người sao?”
“Con… Con muốn bố tức chết sao?”
“Thôi, mỗi người bớt nói một câu đi, không thể ngồi yên ăn cho xong một bữa cơm sao?” Mẹ Châu Vũ bộc phát, tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Rõ ràng là ông cũng mong chờ con gái trở về, nhưng ông không thể quản lý cái miệng của ông, cơm nước xong xuôi rồi hẵng mắng sao? Đính hôn thì làm sao? Đã có phải là cưới luôn đâu? Ông để cho chúng nó một năm, để ông nhìn biểu hiện của thằng con rể tương lai này của ông như thế nào không được sao? Lớn tuổi thì thế nào? Ngành giải trí vơ một cái cũng được cả đống người như thế.

Ông đúng là một lão già ngoan cố, lúc nào thì mới có thể nghĩ thoáng ra được một chút hả?”
“Bà… Bà thì biết cái gì chứ!”
“Tôi không biết.

Ông ly hôn với tôi đi, sau này tôi với con gái sống cùng nhau, ông mang theo thằng em ông đi đâu thì đi đi!”
“Bà… Tôi nói chuyện của chúng nó, bà làm loạn gì ở đây?” Bố Châu Vũ thở gấp.
“Đi, không ăn nổi nữa!”
Mẹ Châu Vũ quả quyết đứng dậy, kéo Châu Vũ định rời đi.
Đi đến cửa chính, bà còn quay lại xách đồ Phó Thiết Ảnh vừa mang tới: “Đống đồ này cho chó ăn còn hơn, cho cái lão dở hơi này làm gì!”
“Mẹ…” Châu Vũ chưa từng thấy mẹ mình như thế này, lại còn đòi ly hôn bố mình.
Cô định khuyên bảo mẹ, nhưng dường như mẹ cô đã quyết tâm, bắt đầu chuyển đồ vào trong xe.
Đồ mang tới trong bốn tháng này rất nhiều, không thể chuyển hết trong một lần được, phải đi lại mấy lần.
Bố Châu Vũ tới giữ chặt lấy bà: “Chuyện của bọn nhỏ, bà bực tức cái gì?”
“Con là cục thịt rơi xuống từ người tôi, tôi còn chưa nói được câu nào đâu, ông thì sao? Tôi yêu thương nó như thế, ông mắng nó cái gì? Không phải cái thai ông mang nặng đẻ đau, ông không cần phải mổ bụng để sinh nó ra, ông không cần vắt sữa nuôi nó… Đương nhiên là ông sẽ cảm thấy không quan trọng rồi.”
“Ông mắng nó khác nào mắng tôi, tôi không chịu nổi!”
“Tôi không dám! Ăn cơm đi… Chúng ta ăn cơm xong đã được không?”
“Rốt cuộc là tôi không muốn ăn một bữa thật ngon hay là do ông đi kiếm chuyện vậy hả? Đã lâu như vậy rồi ông còn cố chấp vì cái gì? Cho ông một đường lui mà ông còn không biết điều à, cứ nhất định phải khó chịu với người khác sao?”
“Thôi thôi, con gái vẫn còn đang ở đây, cho tôi chút thể diện đi, còn có… Cả người ngoài nữa!”
Bố Châu Vũ không ngừng nháy mắt ra hiệu, còn có Phó Thiết Ảnh đang ở đây, mẹ Châu Vũ cứ mắng ông như thế rất mất mặt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui