"A…"
Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó trực tiếp nhấc chăn lên ném về phía đám người đó, ngăn cản tầm mắt của bọn chúng.
Những người ở tầng dưới cũng nghe thấy động tĩnh, lần lượt chạy đến, anh ta ta cùng với Ayako rút lui thành công.
"Anh...!anh không sao chứ?"
Cô đã vô cùng sợ hãi, đau lòng muốn chết.
Phó Lâm vô cùng đau đớn, nhưng anh ta không biểu hiện ra trên khuôn mặt, vẫn cố nén đau, trên trán tạo thành một mạnh mồ hôi lớn.
Bác sĩ đi đến, đề nghị tranh thủ thời gian nhanh chóng đến bệnh viện, không thể trì hoãn, ông cầm máu trước cho Phó Lâm, chờ đợi xe cấp cứu đến.
Một phen dày vò, cuối cùng viên đạn cũng được rút ra, người cũng đã an toàn.
Mà trong toàn bộ hành trình Ayako đều ở bên cạnh anh ta, một tấc cũng không rơi.
Cô thậm chí còn lo lắng hơn cả Phó Lâm, trực tiếp ra lệnh cho người của mình đi điều tra.
Cuối cùng biết được kết quả hóa ra là...!phần còn lại của Phòng Thương hội đã làm điều đó, những người đó nghĩ rằng Cố Thành Trung đã từ bỏ Phòng Thương hội, bí mật âm mưu với cô để phá hủy nơi đó, vì vậy họ đã lựa chọn hành động đầu tiên.
Sau khi cô nghe được tin tức này, cô không khỏi bật cười, đó thực sự là một cơ hội trời cho.
Cố Thành Trung chưa bao giờ bỏ qua cho Phòng Thương hội, trong cuộc đàm phán với cô ấy cũng nói tới, Phòng Thương hội sẽ không buông tha cho.
Cô thực sự khâm phục sự dũng cảm này dù biết rằng đó là ngõ cụt.
Cô cũng không có ý định hạ thủ với Phòng Thương hội, càng không muốn hủy hoại hình tượng trong lòng Cố Thành Trung.
Lại không nghĩ đến, những người trong Thương hội biết phải làm gì, chủ động đẩy Thành Trung về phía mình, như vậy cũng thật sự vẹn toàn đôi bên.
Đây là cơ hội hoàn hảo để giành chiến thắng trước Cố Thành Trung.
Khương Anh Tùng canh giữ bên giường thuyết phục cô trở về, chuyện này không thể truyền ra được, nếu không sẽ gây náo loạn cả Đà Nẵng.
Việc cả hai ra vào bệnh viện cùng nhau, quá dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Ayako vì Cố Thành Trung mà cân nhắc, cuối cùng thì đáp ứng ra về.
Cô hôm nay coi như cũng có chỗ thu hoạch, biết được tâm ý của Cố Thành Trung đối với mình, cũng biết về Phòng Thương hội, chẳng qua cô có chút khổ sở, nên hôm nay cái gì cũng làm không thành…
Nhưng…
Cô theo bản năng bịt miệng lại, nở một cười đầy mỹ mãn.
Cuối cùng có chút tiến triển, cũng không tính là chuyện xấu, từ từ rồi đến, như vậy mới càng thú vị.
Phó Lâm bị thương không nghiêm trọng lắm, anh ta chẳng qua chỉ giả vờ hôn mê để đánh lừa tất cả mọi người thôi.
Nguyên Doanh băng bó vết thương cho anh ta, nói: "Cố Thành Trung tỉnh lại rồi, không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cậu ta sau khi tỉnh lại liền nhốt mình trong tiểu khu, cũng không biết đang suy nghĩ gì."
"Tôi vì anh ấy, có thể hi sinh nhiều hơn."
"Tôi hiểu rồi, cậu đi gặp cậu ta đi, nhân tiện nói cho cậu ta biết tin tức tốt này."
Phó Lâm đi thăm Cố Thành Trung, nhưng gõ cửa mãi không thấy đáp, định gọi người giữ cửa đến mở, nhưng ngay vào lúc này, cửa từ bên trong được mở ra.
Anh ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt ra, cũng không có bất cứ điều gì khác thường.
"Anh bị làm sao vậy? Có khỏe không?"
"Tôi đang bị thương."
"Cho là anh bị thương, có khỏe không? Lúc tỉnh lại cơ thể có cảm thấy khó chịu không."
"Không có."
"Anh làm sao vậy? Tích chữ như vàng ư?" Phó Lâm nhíu mày, có chút không với.
“Cậu về trước đi, tôi đang mệt.” Khuôn mặt nhìn không chút thay đổi, cũng không biết tâm tình của anh bây giờ như thế nào.
"Ừ?"
Phó Lâm có chút khó hiểu, nhìn sang Nguyên Doanh, anh ta cũng vô tội nhún vai.
"Cậu ta tỉnh lại liền thành bộ dạng mất hồn mất vía, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta có phải bị cậu kích thích không?
"Vậy thì có nên gửi anh ta đến khoa tâm thần hay không, dù sao tôi cũng sẽ giả dạng làm anh ta một thời gian, dù sao tôi cũng biết kế hoạch ứng phó sau này."
"Quên đi, cậu cũng nên cùng cậu ta trở về xem một chút."
Phó Lâm bất đắc dĩ, đi theo anh ta trở về, Cố Thành Trung lái xe, nhưng anh ta đang bị thương nên ngồi bên cạnh anh.
"Đêm này đã xảy ra chuyện gì.
"
Phó Lâm đem tất cả kế hoạch của mình nói ra hết.
Cố Thành Trung suy nghĩ một lúc, theo kế hoạch ban đầu, không có ai trong Thương Hội làm phản, nhưng đây không phải là chuyện xấu, điều này khiến Ayako Nikkeikawa tin tưởng anh hơn.
"Tiếp theo anh có thể chịu được không? Em có thể không? Em có thể giả dạng làm anh."
"Không cần, tôi có thể tự mình đến, tôi biết phải làm gì sau này."
"Sao anh sau một giấc ngủ tỉnh lại, cảm thấy…anh rất kỳ quái?"
"Làm sao?"
"Có vẻ như...!một người khác, từ vẻ mặt vô cảm ban đầu trông rất đáng sợ, bây giờ lại nói ngắn gọn như vậy, không muốn nói chuyện với người ta sao? Vì sao có cảm giác, anh từ bệnh viện ra, nhìn trông vô hồn như vậy?
" Không có gì."
Anh thản nhiên nói, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vững vàng lái xe.
Anh dường như không thay đổi bất cứ điều gì, rồi lại như là cái gì cũng thay đổi.
Phó Lâm mím môi không nói thêm gì, hết thảy đều giao cho anh xử lý.
Cố Thành Trung trở lại phòng ngủ, trực tiếp kiểm tra giám sát hình ảnh nhiệt, thấy Ayako Nikkeikawa đã lên giường của mình, hung hăng cau mày, suốt đêm để người làm thay chăn bông, từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ rồi mới dọn vào.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm, tủ đầu giường và tủ quần áo hồi lâu.
Thiếu cái gì đó, rất nhiều thứ còn thiếu.
Đêm đó, anh ta giày vò Khương Anh Tùng, mua rất nhiều đồ vật về.
Anh…đặt từng cái một.
Trước bồn rửa mặt có các loại sữa dưỡng thể và các sản phẩm chăm sóc da thường được Hứa Trúc Linh sử dụng trước đây.
Trước tủ đầu giường có một bàn trang điểm lớn đựng mỹ phẩm của cô, anh còn mua một cây son mới nhất của mùa.
Trong tủ quần áo, có thêm rất nhiều quần áo của Trúc Linh, cô ấy thích những đôi giày nhỏ màu trắng và quần jean, cũng rất ưa thích váy dài.
Và phụ kiện trang sức của cô ấy, cái gì cần có đều có.
Đúng rồi, dưới giá sách có một cái hộp, tất cả đều là đồ ăn vặt của cô ấy được giấu kỹ, chẳng qua là đã ăn xong, Qúy Thiên Kim đã không cất đi.
Anh mua rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ, nhập khẩu đắt đỏ, một ít mì cay và vân vân.
Trên giá sách đầy tạp chí thời trang, tiểu thuyết lãng mạn và một số cuốn sách kỳ quặc.
Dưới gối có một cái máy tính bảng, cô thích nằm ở trên giường nhấc chân đuổi theo kịch, đuổi mấy tiếng đồng hồ, hoàn toàn quên mất chính mình.
Anh bối rối hoảng hốt, Phó Lâm không có khả năng không biết được sau khi chìm vào giấc ngủ rồi lại bị đánh thức, chứng kiến trong phòng rực rỡ hẳn lên, khôi phục lại hình dáng khi hai người còn sinh sống với nhau.
"Cô đây là…"
Cố Thành Trung dường như không nhìn thấy rõ người này, nói với chính mình.
"Sách dạy nấu ăn, Trúc Linh cũng có một cuốn sổ nhỏ, thích ghi chép một chút."
Anh mua rất nhiều so nhỏ đẹp mắt, đặt ở tủ đầu giường.
"Cố Thành Trung…có phải nhớ tới rồi sao? Có phải anh nhớ khi ra điều gì phải không?"
Phó Lâm cao hứng đến mức bấu chặt lấy vai ảnh, kích động hỏi.
Nhưng đôi mắt của Cố Thành Trung nhìn về phía anh ta lại hết sức bình thản, giống như không hề bận tâm chuyện gì.
Anh khẽ nói: "Tôi nhớ ra rồi thì như thế nào?"
Lời này, khiến cho Phó Lâm á khẩu không nói được gì.
Nghĩ tới thì như thế nào, người đã chết, ảnh không phải nên thống khổ khi nghĩ đến ư?
Phó Lâm lựa chọn trầm mặc, lâm vào thế lưỡng nan.
Anh ấy đã quên, mọi người đều hy vọng anh ấy sẽ nhớ ra Hứa Trúc Linh.
Giờ đây anh nghĩ tới, nhưng bọn anh ta lại cảm thấy, vẫn là quên đi tốt hơn.
"Đi ra ngoài, tôi muốn đi ngủ."
Anh thản nhiên nói, âm thanh quạnh quẽ nhạt nhẽo, không chứa bất cứ tỉa cảm tình nào.
Tất cả tâm huyết của anh ta đều bị dội một gáo nước lạnh từ lúc Hứa Trúc Linh qua đời, đến cuối cùng đều chưa từng lưu lại.
Cửa đóng then cài, màn đêm thăm thẳm.
Cố Thành Trung nằm trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà.
Nghĩ tới thì như thế nào?
Cuối cùng anh cũng hiểu người mà anh đang nói chuyện hàng đêm, không phải Hứa Trúc Linh, mà là bản thân khác của anh, người đã yêu Trúc Linh rất nhiều.
Đáy lòng lại có một thanh âm đang kêu gào.
"Cậu không thể quên cô ấy, cậu không bao giờ có thể quên được cô ấy."
Trong kế hoạch ban đầu của anh cũng có một kế hoạch để hãm hại Hứa Trúc Linh, tìm một nơi bí mật không có ai ở đó để bảo vệ cô ấy, để anh có được sự tin tưởng của Ayako Nikkeikawa.
Kế hoạch vẫn là kế hoạch, diễn biến sau đó đều đúng, chỉ có người là không đúng…
Em không nên chết!.