Lần này Cố Thành Trung nhìn rõ, hốc mắt của cô đang đỏ ứng lên.
Cố Ngọc Vy đi đến trước mặt của Cố Thành Trung nói: “Anh, em lấy được hoa cưới này.
Anh chúc mừng em đi.
Nói không chừng mấy hôm nữa em lại kết hôn với Nguyên Doanh đấy, nghĩ tới đó thôi cũng thấy mừng rồi.”
Cố Ngọc Vy cấm bó hoa cưới và ngửi.
Cố Ngọc Vy phát hiện Cố Thành Trung mãi không trả lời mình, cô không kim được mà nhìn sang thi thấy hỏa ra Cố Thành Trung đang không hề tập trung nhin mình.
Ây dà..
Người đàn ông rơi vào lưới tình thật đáng sợ, đến cả em gái của mình cũng không để ý đến nữa.
“Anh đừng nhìn nữa, anh nhìn rồi cũng không biết cô ấy làm sao, chỉ bằng hỏi em đi, biết đâu em lại biết gì đó.””Lúc bọn họ ra ngoài vẫn bình thường mà, sao mới đi gặp Cổ Đan Thu có một chuyến mà dã trở nên như vậy?”
“Thì chịu ấm ức rồi chử sao?”
“Cô ấy làm sao vậy?”
Cổ Thành Trung cau mày nhìn em gái một lúc, xem ra Cố Ngọc Vy biết có chuyện gì xảy ra.
Vừa nãy lúc hai người hôn nhau ở trong phòng em cũng biết.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bào cái tai nghe này chất lượng tốt như thế chứ.
Cảnh hai người hôn nhau… chao ôi, em không thể chịu được, nghe xong em noi het cả da gà lên rồi đây này”
“Cô ấy đeo tai nghe?”
“Đúng vậy, thế nên em có ghi âm lại rồi đây này, anh nghe thử xem, Anh có thể nghe thử tiếng hai người hôn nhau mà xem.”
“Chẳng ra thể thống gì cả.”
Cổ Thành Trung trừng mắt nhìn cô một cái rối cũng nghe đoạn ghi âm.
Âm thanh là sau khi vào phòng trang điểm không lâu, sau đó thì có mâu thuẫn với Hứa Đức Thắng,
Chả trách cô lại buồn bã như vậy, bị chính bổ ruột của mình nói như vậy thì ai có thể vui được chữ.Nỗi ô nhục…
Không ngờ ông ta dám nói người phụ nữ mà anh yêu nhất là một nỗi ô nhục.
Cố Thành Trung nheo mắt lại, siết chặt lấy nằm đám.
“Em biết từ lâu như vậy rối sao bây giờ mới nói cho anh biết?”
“Em xin anh đấy, vừa rối hôn lễ còn chưa bắt đầu, nếu như em nói cho anh biết thì với cái tính của anh thi buổi lễ có còn tiếp tục được nữa không.
Em cũng phải nhẫn nhịn cho tới bây giờ đây, thôi được rồi, buổi lễ như vậy cũng coi như gắn kết thúc rồi.
Phía sau chỉ còn phần nhày múa nữa thôi, anh có thể đi tìm người yêu bé nhỏ của anh rồi”
Cô Thành Trung lòng như lửa đốt, cùng lúc đó anh lại nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang rời khỏi đám cười dự tiệc đi về phía cửa sau.
Anh cũng nhanh chóng đuổi sang
Anh theo sau đến tận phía boong tàu nhưng cuối cùng lại không thấy bóng dáng của Hua Trúc Linh đầu cả.
Đúng lúc đó thi anh lại nhìn thấy một phòng kho.
Không lẽ cô trốn ở trong đây sao?Lúc anh đến gần đến phòng kho, định đưa tay ra mở cửa thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng của Hứa Trúc Linh
“Anh không được vào trong?”
“Bây giờ bộ dạng của em rất khó coi, em không cho em anh được nhìn thấy em!”.
Hứa Trúc Linh vội vàng nói, nghe thấy bước chân đó là cô đã biết Cố Thành Trung đã đuổi theo cô rối.
Nhưng bây giờ cô đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nếu như đề Cố Thành Trung nhìn thấy thì thật xau hổ.
Là cô quá vô dụng, là cô quả yếu đuối nên mới suốt ngày bị người khác bắt nạt như thế.
Cố Thành Trung nghe được câu đó thì trái tim như bị ai bóp lấy, vô cùng đau đớn,
Cho anh vào xem tình hình của em thế nào được không, ít nhất thì những lúc em buồn anh cũng phải ở cạnh em chứ.”
“Không được, anh không được vào trong, em khóc xong thì sẽ tự động ra ngoài.”
“Trúc Linh…”
“Anh nghe em một lần được không?”
Giọng nói của Hứa Trúc Linh mang theo về nghènnghẹn cầu xin.
Cổ Thành Trung bất lực nói: “Được rồi, vậy anh chờ em.”
Một cảnh cửa ngăn cách hai người.
Chân của Cổ Thành Trung như đóng đá, anh muốn vào trong nhưng lại sợ Hua Trúc Linh càng buồn hơn nên anh chi có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Hứa Trúc Linh vốn dĩ muốn tìm một nơi không có ai để có thể khóc thoải mái.
Nhưng không ngờ Cô Thành Trung lại đuổi theo
cô ra ngoài, cô muốn gào khóc thật to nhưng lại cảm thấy làm như vậy thì thật xấu hổ.
Cô không dám vì như thế quá xấu hổ nên chỉ biết khóc thút thít.
Cô kim lại trong ba phút rồi cuối cùng cũng không khóc ra nữa.
Cổ họng như bị bông chặn lại, cô cảm thấy mình nuốt xuống thật khó khăn, thậm chí còn hơi đau nữa.
Cuối cùng, Hứa Trúc Linh xấu hổ lau nước mắt và đi ra khỏi phòng kho.
Cô vừa đi ra ngoài đã bị Cổ Thành Trung ôm vào long
Lực tay của anh rất mạnh, giống như muốn gắn cóvào trong xương minh luân.
“Em không khóc dược.
Anh ở đây nên em ngai, không khóc được”
Hứa Trúc Linh tức giận nói.
“Vậy thì em đừng khóc nữa, anh trêu cho em cười được không?”
Cổ Thành Trung đau khổ nói.
“Tâm trạng của em không tốt, em hơi đói nên muốn ăn gì đó.
Chắc ăn xong thì em cũng thấy khá hơn.”
“Được, thế anh đưa em đi ăn.”
Cổ Thành Trung nằm chặt bàn tay nhỏ của cô và đưa cô trở lại phòng nghi ngơi.
Có Trúc Linh ăn một miếng bánh ngọt, cô cũng không chế bánh ngọt và ngấy quá.
Lúc này cô cần phải trút bỏ tâm trạng không tốt ra ngoài, nếu như không ăn chút đồ ngọt thì làm sao có thể che giấu nỗi chua xót trong lòng đây?
Cô vừa ăn vừa rơi nước mắt, cuối cùng mắt cô nhòe đi, đến lúc cô muốn lau thì đã không kịp nữa.
“Ngon thật đấy… nhưng thể này không dù, em
muốn ăn thêm.”Cô phống mà lên và nói, giọng nói không rõ ràng lắm.
Cổ Thành Trung dua cho cô một cốc nước ấm và nói: “Em không ăn nữa được không? Em ăn vậy là được rồi, em có ấm ức gì thì cứ nói cho anh biết, anh giúp em trút giận.”
“Nhưng anh không phải là em.
Bọn họ sợ em không phải là vì bàn thân em mà vì sau lưng em có anh và bác trai bác gái… Hứa Trúc Linh em… vẫn chẳng là gì cà..”
“Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Vậy tại sao những người khác lại sợ Hứa Đan Thu? Là vi năng lực của cô ta hơn người, hay là cô ta đẹp nghiêng người nghiêng thành, hay là bọn họ e ngại nhà họ Cố và nhà họ Hứa sau lưng cô ta? Em đã nghe tới con quan và con nhà giàu chưa?”
“Đương nhiên là em nghe thấy rồi”
“Um, anh cũng muốn em trở thành con quan, con nhà giàu, kiểu mà có thể vênh mặt lên mà đi ấy.
Em quan tâm làm gì chuyện người khác sợ mình vì điều gì làm gì, chỉ cần em có thể bảo vệ được bản thân mình là được.
Anh biết em không muốn làm hại ai nhưng anh không dám chắc là không có ai muốn hại em.
Emcó thể lợi dụng the lực sau lưng em để bảo vệ chính bản thân mình, chứ không phải dùng nó để cây mạnh hiếp yêu.
Vay thì chuyện những sức mạnh đó là của em hay không của em thì có liên quan gì đâu chứ?”
“Nếu như em muốn làm chuyện xấu, tùy tiện làm bậy, mà những sức mạnh đó không phải là của em thì người ta sẽ gọi em là chó cậy gån chủ.”
“Nhưng em chỉ dùng nó để bảo vệ bản thân minh, như thế là lợi dụng một cách có thiện ý.
Em không cần phải cảm thấy có áp lực quá lớn, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Hiểu chưa?”
“Cổ Thành Trung.
Sao em thấy những lời anh nói đều là sai, nhưng lại có thể thuyết phục em được vây? Như vậy rốt cuộc là đầu óc của em mê muội rồi hay là do kỹ thuật của anh quá cao?”
Lúc đầu Hứa Trúc Linh còn cảm thấy vô cùng buồn khổ vì sự yếu đuối của mình.
Nhưng nghe anh vừa nói vậy thì cô lại cảm thấy mình nên mặt dày một chút.
Cô ấm ức nhìn Cố Thành Trung một lát, cô càm thấy mình hơi mo màng.
Cổ Thành Trung bất lực gõ lên đầu cô một cái, rổi nở nụ cười: “Em tin anh đi, không bao giờ sai đầu, vì anh sẽ không bao giờ làm hại em dâu.
Chuyện em phảichịu ấm ức ở cho của Hứa Đức Thắng anh đã biết hết rối.
Không sao đâu, anh trút giận giúp em
“Đừng… đến lúc đó bố em nhìn thấy em sẽ cáng thấy không thoải mái và lại trút giận lên em.”
“Ông ta dám sao!”
Cố Thành Trung trưng lớn hai mắt, hai mắt không có chút cảm xúc nào nhưng khiến người khác phải run rẫy.
Nhà họ Hứa… đúng là càng lúc càng không ra gì rồi.
.