“Tôi hỏi em, thuốc giải đâu?”
Châu Vũ có hơi đau, khó chịu chau mày.
“Câu trả lời… không phải anh đã đoán ra được rồi sao? Có cần em nói với anh không?”
“Tôi muốn biết nguyên nhân? Chỉ có một viên thuốc giải, em lại đem cho Hứa Trúc Linh? Có phải Cố Thành Trung ép em không? Nếu như Tạ Quế Anh không cứu được em, tôi sẽ giết Hứa Trúc Linh, để em uống máu của cô ta, tôi không tin như vậy không thể thuyên giảm độc tính của eml”
“Hắc Ảnh!”
Châu Vũ nghe thấy lời nói tàn nhân này, tức đến giận run cả người.
“Không có ai ép em cả, em cam tâm tình nguyện cho cô ấy.
Lúc đó em đi tìm anh, chính là vì muốn cứu cô ấy! Cô ấy vì em mới biến thành như vậy, cô ấy không đáng chết.
Người đáng phải chết đi chính là em, em chết rồi, thì không cần phải tiếp tục đau đớn vì thích anh như thế này.
Chính vì em sắp chết, cho nên em mới không hận anh nữa, em không muốn những ngày cuối cùng của mình, phải sống trong hận thù nữa!”
“Em cầu xin anh, đừng làm tổn thương chị Trúc Linh nữa, được không?”
“Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy.
Tất cả mọi người đều muốn sống, đều sợ chết, nhưng rõ ràng em có thể sống tiếp, nhưng lại muốn chết thay cô ta, vì sao?”
“Hắc Ảnh, có vài thứ, còn quan trọng hơn cả sự sống, chính là bảo vệ những người mình yêu thương.”
“Hứa Trúc Linh quan trọng với em như vậy sao?”
“Chị ấy đối với em rất tốt, giống như người nhà vậy.
Hơn nữa, nếu như không phải em, chị ấy sẽ không xảy ra chuyện, em không thể vì sợ chết, mà tước đi hạnh phúc cả đời của chị ấy.
Hắc Ảnh, nếu như em hôn mê rồi, anh… anh cứ hỏa táng em đi, gửi tro cốt của em về cho ba mẹ có được không? Để em lá rụng về côi, đừng đi đến bước tro cốt không có chốn về.”
“Châu Vũ!”
Hai chữ này, gần như bị nghiền ra từ giữa kế răng, mang theo ý lạnh đáng sợ đến tận xương.
Hắc Ảnh không thể nào hiểu được cảm giác không màng sống chết của cô ấy, anh ta cảm thấy bất kỳ ai cũng không xứng khiến anh ta từ bỏ cuộc sống của mình.
Anh ta sống không dễ dàng gì, lúc trước chỉ một hai muốn chết đi, nhưng lại không thể chết được.
Vậy anh ta muốn làm một tai họa, loại tai họa ngàn năm.
Bây giờ anh ta không muốn chết nữa, anh ta muốn sống thật lâu, muốn chậm rãi tiến những kẻ đáng chết kia đi xuống suối vàng.
_.
Anh ta nỗ lực như vậy để được sống, nhưng cô gái nhỏ mới mười tám tuổi trước mặt lại coi nhẹ chuyện sống chết, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Rốt cuộc sao lại như vậy, là ai sai?
Được sống không tốt sao?
Chẳng phải cô ấy nói còn sống thì sẽ còn hy vọng thoát khỏi tất cả mọi thứ sao?
“Tôi sẽ cứu em!”
Lời này, dứt khoát mạnh mẽ, từng từ kiên định.
“Cứu cách nào?”
“Tạ Quế Anh sẽ điều chế thuốc giải.”
“Vừa nãy em đã nghe thấy rồi, chị ấy nói rất khó, nếu như không điều chế được thì sao?”
“Cô ta làm không được, tôi sẽ một đao chém chết cô ta, sau đó bắt Hứa Trúc Linh đến đây làm thuốc giải…”.