Cô ấy đã gọi điện báo tin mình sẽ về nhà từ tối hôm trước, hơn nữa còn đưa bạn về cùng.
Xe vừa dừng trước cửa nhà thì trong lòng Châu Vũ liền cảm thấy vô cùng căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Lần đầu tiên cô đưa bạn trai về nhà nên không biết bố mẹ của cô sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Vừa bước xuống xe, Hắc Ảnh đã đi tới nắm tay cô ấy làm cho Châu Vũ giật mình rụt tay lại.
“Anh làm cái gì thế?”
“Giữa bạn trai bạn gái với nhau chẳng lẽ không được nắm tay sao?”
“Em còn chưa nói với bố mẹ tôi chuyện chúng ta là người yêu đâu.
Em chỉ nói là hôm nay đưa một người bạn về nhà ăn cơm thôi.
Anh đừng động chân động tay, lỡ để người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”
“Chuyện này không cần phải nói thêm nữa.”
Nói rồi liền cố chấp nắm lấy tay Châu Vũ, anh ta năm rất chặt tựa như không cho cô ấy cơ hội để rút ra vậy.
Châu Vũ bị Hắc Ảnh kéo vào trong nhà, mà bố Châu và mẹ Châu cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong từ sớm.
Lúc đầu bố Châu và mẹ Châu còn tưởng rằng người Châu Vũ đưa về nhà là một cô gái xấp xỉ tuổi cô ấy, kết quả…
Kết quả lại thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt, hơn nữa bọn họ còn cảm thấy khuôn mặt này rất quen mắt, rất giống với người thường xuyên xuất hiện trên tivi.
Bố Chu kinh ngạc, còn mẹ Châu vội vàng nghiêng người tiến lên phía trước kéo tay của con gái về bên mình, nhưng Hắc Ảnh năm tay Châu Vũ rất chặt làm cho mẹ Châu không thể kéo cô ấy về được.
“Anh bỏ ra, mẹ em đang kéo em kìa”
Hắc Ảnh nhàn nhạt nói, sau đó thả lỏng tay ra.
“Con gái, con đang làm cái gì vậy?
Đây chẳng phải cậu Trung hay sao?
Người ta là người có gia đình rồi mà con lại ở đây kéo tay kéo chân với cậu ấy như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Cậu Trung, tôi không quan tâm hai người có quan hệ gì, nhưng chúng tôi chỉ là những người muốn an phận thủ thường, không dám làm ra bất cứ chuyện gì quá quắt nên vẫn mong cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con gái của tôi!” Bố Châu là hiệu trưởng của một trường đại học nên bất kể là ăn nói hay cư xử đều rất chu toàn, thấy cảnh tượng trước mắt cũng không tỏ ra tức giận mà vấn duy trì thái độ khiêm nhường, lịch sự nói.
“Bố mẹ, hai người hiểu lầm rồi, anh ta không phải Cố Thành Trung mà là…”
Đột nhiên Châu Vũ cũng quên mất tên của Hắc Ảnh, từ trước đến nay vẫn quen gọi anh ta là Hắc Ảnh nên dần dần cũng quên luôn tên thật của anh ta.
“Bác trai bác gái, cháu là Phó Thiết Ảnh.
Cháu và Cố Thành Trung cũng có chút quan hệ huyết thống nên mới giống nhau như vậy, nhưng cháu không phải anh ta.
Lần đầu gặp mặt mong hai bác bỏ quá cho.
Đây là quà gặp mặt của cháu.”
Anh ta không hiểu cách đối nhân xử thế bởi vì chưa từng có một ai đó cần anh ta tâng bốc lấy lòng, ngay cả Phó Minh Nam cũng không xứng để anh ta làm như vậy.
Nhưng hiện giờ anh ta tình nguyện vì Châu Vũ mà sẵn sàng thức trắng một đêm để cân nhắc xem lần đầu tiên đến thăm nhà bạn gái cần phải mang theo những gì.
Anh ta đã sai người chuẩn bị thuốc bổ, tổ yến, đồ trang điểm tốt nhất, loại rượu ngon nhất và cả những món đồ cổ quý giá nhất.
Em trai của Châu Vũ mới mười mấy tuổi, đúng độ tuổi ham chơi nhất nên anh ta cũng chuẩn bị các loại máy chơi game cao cấp mang đến làm quà.
“Quan hệ huyết thống? Cậu và cậu Trung là anh em sao?”.