Châu Vũ xua tay rồi nói: “Đi thôi đi thôi, tôi hơi buôn ngủ nên chợp mắt một lát đây.
Càng nói càng lộn xộn nên cô ấy chỉ đành sốt sắng kết thúc chủ đề này.
Châu Vũ không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.
Cô ấy quay mặt ra ngoài cửa, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh †a rồi nhắm mắt thật chặt.
Phó Thiết Ảnh thấy vậy thì đóng cửa sổ xe lại, anh ta sợ Châu Vũ bị cảm lạnh.
Ở góc độ này của anh ta có thể nhìn thấy sườn mặt mềm mại của cô ấy, từng cong lông mi cong vút vẫn còn ướt, bên trên còn đọng lại mấy giọt nước mắt nhỏ xíu.
Nước mắt đọng trên khóe mắt vần chưa được lau sạch.
Thế là Phó Thiết Ảnh không kìm được vươn tay ra muốn giúp cô ấy lau nước mắt.
Nhưng tay lại khựng lại giữa không trung, một hồi lâu sau cũng không nhích về phía trước.
‘Thế mà anh ta lại đang… sợ hãi.
Anh ta đang sợ điều gì chứ?
Sợ bản thân mình sẽ động lòng mà yêu cô ấy sao?
Điều này là không thể!
Giống như những gì cô ấy đã nói, trái tim của anh đã trở thành sắt đá từ lâu, không ai có thể chạm vào làm nó tan chảy.
Cuối cùng anh ta nắm chặt tay lại, chậm rãi thu tay về rồi khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.
Trong cabin tràn ngập bầu không khí kỳ lạ, trầm thấp kìm nén, bức bối làm cho người ta không thể thở nổi.
Phó Thiết Ảnh bực bội đưa tay kéo cà vạt, sau đó thở hắt ra một hơi.
Rốt cuộc là tại sao anh ta lại có cảm giác nóng nảy bất an như thế này chứ?
Cơn buồn ngủ của Châu Vũ bất chợt ập tới, không thể khống chế nổi nên dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Xe dừng trước cửa nhà, Phó Thiết Ảnh xuống xe bế cô ấy vào trong nhà mà cô ấy cũng không tỉnh dậy.
Thuốc của Tạ Quế Anh điều chế ra có thể làm thuyên giảm bệnh tình nhưng suy cho cùng thì vẫn không thể trị được tận gốc.
Hiện giờ thời gian mỗi lần cô ấy ngủ đều rất ngắn nhưng lại rất hay buồn ngủ.
Phó Thiết Ảnh ngồi bên giường nhìn gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của anh ta vì vừa khóc xong mà hai má đỏ ửng lên.
Anh ta đưa tay vén mấy sợi tóc con trên trán của cô ấy ra, để lộ vâng trán mượt mà.
Các đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn mang theo nét trẻ con ngây thơ.
Dù không trang điểm nhưng cô ấy vần vô cùng xinh đẹp và trong sáng.
Phó Thiết Ảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, khóe miệng bất giác giương lên thành một đường cong dịu dàng.
Ngay cả bản thân anh ta cũng không thể ý thức được ánh mắt của mình hiện giờ dịu dàng đến mức nào.
“Hắc Ảnh.
.
”
Ngay lúc này, đột nhiên cô nhóc kia lại nói mơ làm cho anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Trong giấc mơ của cô ấy cũng có cả anh sao?
Có phải là lại đang măng anh ta không?.