“Tôi vẫn luôn chứng minh, tôi và Cố Thành Trung, ai yêu nhiều hơn.”
“Sau đó thì sao?” Phó Minh Tước hiếu kỳ hỏi.
“Tôi tự nhận ra, tình yêu của tôi không ít hơn so với Cố Thành Trung, vậy †ại sao Trúc Linh chọn anh ta chứ không chọn tôi, cho dù tôi không xuất hiện vào thời điểm phù hợp nhất, nhưng……..
vấn muốn khiến trong tâm cô ấy lưu lại chút bóng hình của tôi, nhưng lựa chọn của cô ấy vẫn kiên định như vậy, chưa từng vì tôi mà dao động.”
“Tôi là một người đàn ông, tôi không cam tâm thua một người đàn ông ngang bằng tôi, vậy cho nên tôi vẫn luôn chứng minh, thậm chí suýt nữa đánh mất bản thân, quên đi ước nguyện ban đầu khi tôi yêu cô ấy.”
“Lúc đầu, thích cô ấy nên không nỡ †ạo áp lực cho cô ấy, nhưng hiện tại tôi lại ép cô ấy đến không còn đường sống.
Nhưng Cố Thành Trung, khi đối mặt với sống chết cũng chưa từng nghĩ đến làm hại cô ấy.
Từ lần trước khi cùng anh ta giao dịch, lúc muốn anh ta một mạng đổi một mạng, tôi liền biết bản thân thua ở chỗ nào.”
“Anh ta nguyện ý lấy tính mạng của bản thân, đi cứu mạng Hứa Trúc Linh.
Mà Hứa Trúc Linh cũng vì anh ta, tình nguyện chết cũng phải bảo vệ danh tiết, không chịu phản bội anh ta.
Bọn họ đều đưa ra thứ quý giá nhất, không cầu báo đáp.
Còn tôi vẫn luôn tìm kiếm một kết quả.
Lần này thua triệt để rồi.”
“Cậu lân này nghĩ thông suốt như vậy, dường như làm tôi có chút xúc động.”
Phó Minh Tước trêu đùa nói.
“Quá mệt rồi.”
Diên sâu xa nói, từ đầu đến cuối đều không có được tình yêu nên quá mệt rồi, cậu cũng không có cách nào nói phục bản thân khi có thể từ bỏ.
Nhưng hiện tại, cậu không thể không từ bỏ, khoảng cách giữa cậu và Cố Thành Trung thực sự quá lớn rồi.
“Cũng tốt, bước ra được sẽ khiến bản thân tốt hơn.
Tôi còn có việc, đi trước đây, trước khi đi cũng cân đưa chút quà cho Phó Minh Nam.”
Khóe miệng anh giương lên, lộ ra một nụ cười gian xảo âm hiểm.
“Đúng rồi, cậu thực sự bàn giao dịch với Phó Minh Nam?”
“Không có, ông ta không xứng, chẳng qua là đưa một chút quyền hạn, để ông ta có thể ở London mở rộng chút quyền lực, nhưng cũng là ở dưới tình hình hoàng thất không nguy cấp.
Vốn dĩ là muốn mượn việc đổi lấy thuốc giải, nhưng không nghĩ đến Hắc Ảnh lại đem viên thuốc giải duy nhất cho người khác.”
“Cậu không nghĩ đến, tôi cũng không nghĩ đến, đây mới chính là điểm thú vị nhất.”
Phó Minh Tước sờ sờ mũi, lộ ra chút nụ cười xấu xa.
Món quà mà anh ta muốn đưa cho Phó Minh Nam có liên quan đến điều này.
Diên tiên Phó Minh tước xong, bèn nhốt mình trong phòng.
Mà Hứa Trúc Linh một tấc cũng không rời canh giữ trước cửa, đợi bác sĩ đi ra.
Phẫu thuật ước chừng tiến hành 3 tiếng đồng hồ, mới đem được 5 viên đạn lấy ra ngoài.
Phó Minh Tước cũng quá ngoan độc rồi, mặc dù không đến mức thương tật chết người, nhưng cũng khiến cho máu thịt mơ hồ, nhất định là rất đaul Cô muốn thắp hương cho chị, nguyền rửa Phó Minh Tước đi đường té ngã, ăn cơm mắc nghẹn, luôn táo bón, thường xuyên mất tiên!
Anh rể chó má, chỉ biết bắt nạt người..