Cố Thành Trung thay đồ vô rồi đi vào phòng ICU.
Hứa Trúc Linh đã được thay đồng phục xanh trắng của bệnh viện, trên mặt còn có mặt nạ oxy.
Bên cạnh là máy theo dõi sự sống đang kêu tích tích, trên màn hình là các vạch dò đang dạo động nhịp nhàng.
Cố Thành Trung ngồi cạnh giường, cần thận nắm lấy tay cô, bây giờ tay cô vẫn rất lạnh.
Hứa Trúc Linh là người sợ lạnh, buổi tối ngủ chung với anh, lúc nào cô cũng chủ động rúc vào người anh để sười ấm.
Nhưng bây giờ Hứa Trúc Linh lại nằm yên trên giường, không động đậy, không rúc vào người anh như một chú mèo con đang làm nũng nữa.
Một tiếng trước cô ấy vẫn còn cười với mình, rồi còn kêu gào làm nũng với anh, nhưng chỉ một lúc sauthôi mà cô lại không cười đùa nữa.
Anh nhẹ nhàng gạt phần tóc mái của cô sang một bên, để lộ phần trán của cô ra.
Khuôn mặt cô rất nhỏ, chỉ bằng khoảng lòng bàn tay của anh thôi, còn có vẻ mũm mĩm như trẻ con nhìn rất đáng yêu.
Cô chưa bao giờ ngoan ngoãn thế này.
Trước kia dù có bị ốm thì cô cũng sẽ mơ màng lầm bầm, ồn ào kêu đau các kiểu.
Nhưng bây giờ…
Anh biết chắc là cô cũng đang rất đau.
Cô là người rất sợ đau, vậy mà bây giờ gáy cô bị thương nặng, trên người có nhiều chỗ bầm tím do tụ máu, sao lại không đau được chứ?
Anh cũng đau lòng muốn chết.
“Xin lỗi, tất cả là do anh không bảo vệ em cho tốt, đáng ra em phải đi cùng anh, sao anh lại để em đi xuống dưới đó một mình chứ?”
“Em đang trách anh đã đến chậm đúng không? Vậy em tình dậy đánh anh một cái nhé?”
“Em sợ lạnh cơ mà? Sao bây giờ em không rúc vào lòng anh nữa?”
“Em đau lắm đúng không? Em đừng chịu đựngmột mình nữa đi mà.”
Cổ Thành Trung đã nói rất nhiều, chỉ mong cô có thể đáp lại.
Nhưng không.
Lúc này nhìn cô như một con búp bê bằng sứ, rất yếu ớt, giống như chỉ vài giây sau thôi là cô sẽ vỡ vụn ra rồi biến mất vậy.
Cổ Thành Trung hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, hốc mắt đỏ lên.
Lúc này anh chưa thể ngã xuống được, anh không tin là Hứa Trúc Linh sẽ rời khỏi mình như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên máy theo dõi sự sống lại phát ra tiếng kêu chói tai.
Nguy hiểm!
Cố Thành Trung vội vàng gọi người vào.
Bác sĩ nhanh chóng đi vào, lúc này Nguyên Doanh cũng thay áo blouse trắng đề tham gia vào đội cấp cứu.
Có anh ta ở đây, Cổ Thành Trung cũng yên tâm hơn một chút.
“Bệnh nhân bị nhiễm trùng sau ca mổ, bị sốt cao, ý chí sống đang rất yếu, bây giờ đang bị sốc”
“Chuẩn bị kích giật bằng điện.”Nguyên Doanh tỉnh táo nói.
Sau đó tất cả các nhân viên trong bệnh viện đều bắt tay vào chuẩn bị, Cổ Thành Trung không được vào đó, chỉ có thể đứng ngoài nhìn mọi thứ.
Nguyên Doanh tình táo hơn mọi người rất nhiều, suốt quá trình này đều do anh ta điều khiển.
Anh ta theo dõi các chỉ số sức khỏe trên máy, cố gắng hết sức để cứu cô.
Cơ thể mỏng manh của Hứa Trúc Linh bị nhấc lên, hạ xuống, sau đó lại bật lên rồi hạ xuống, cứ vậy lặp đi lặp lại.
Cơ thể của cô giống như một con thuyền lênh đênh trên biển rộng, không thể tìm nổi đường về nhà.
Trên trán Nguyên Doanh đã có một tầng mồ hôi dày đặc, anh ta vừa làm vừa âm thầm cầu nguyện cho Hứa Trúc Linh bình yên vô sự, nếu không thì Cố Thành Trung sẽ mất hết lý trí, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Bây giờ chỉ có thể nhìn vào Hứa Trúc Linh để xem có thể cứu nổi Cố Thành Trung được không.
Có lẽ là Hứa Trúc Linh đã nghe được lời cầu nguyện của anh ta, các chỉ số sức khỏe trên máy cũng dần ổn định lại.Mặc dù vẫn chưa ra khỏi vùng nguy hiểm, nhưng đây là lần cấp cứu cuối cùng rồi.
Giờ mọi người còn phải đợi thêm hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi ra ngoài, Nguyên Doanh nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
“Cảm ơn.”
Cổ Thành Trung vội vàng nói một câu, vội vàng đi vào.
Hứa Trúc Linh bị biến chứng do cú đánh vào đầu, bắt đầu sốt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, cà người liên tục toát mồ hôi.
Cô cảm thấy mình bị sốt đến mức mụ cả đầu rồi.
Cà người cô như bị rơi xuống một cái động không đấy, không nhìn thấy mặt trời đâu.
Cô cầu cứu rồi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì cả, thậm chí còn thấy cả đám đầu trâu mặt ngựa gác cổng địa ngục.
Vậy là cô đã chết rồi à? Thế nên mới phải xuống âm tào địa phủ đúng không?
Một gã đầu trâu mặt ngựa đến trước mặt cô, nói: “Hứa Trúc Linh, dương thọ của cô đã hết, đi theo chúng tôi nào.”
“Đợi chút, tôi là người tốt cơ mà, tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu gì cả, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện tốt nữa, chẳng hạn như đỡ bà cố nội qua đường chẳng hạn..”
“Bà cố nội mà cô cũng dám đỡ à?”
“Đây không phải là vấn đề chính, đáng ra tôi phải được lên thiên đường chứ? Sao lại phải xuống địa ngục?”
“Chuyện cô nói không nằm trong phạm vi công việc của chúng tôi.
Thiên đường là định nghĩa của Phương Tây, hiểu chưa?” Đầu trâu mặt ngựa khinh bi nói.
“Kể cũng đúng.”
“Cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Có thể nói ra, dù sao thì cũng vô dụng thôi.”
Tâm nguyện…
Cô còn có tâm nguyện gì nhỉ?
Điều duy nhất cô không nỡ để lại chỉ có mỗi Cố Thành Trung thôi, nếu cô chết rồi thì anh sẽ phải làm sao đây?
Hứa Trúc Linh còn tưởng là nếu mình gặp phải mấy tên đầu trâu mặt ngựa thì sẽ sợ đến mức nhũn cả chân ra rồi sẽ khóc òa lên.
Nhưng không ngờ là cô sẽ tình táo như thế này.
Nếu là người thì có thể sẽ nhớ lại cuộc đời mình,nhưng cô nghĩ lại, hình như mười tám năm cuộc đời cô, cũng chẳng có chuyện gì quá đặc biệt.
Chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời cô đó là gặp được cô bạn thân Bạch Minh Châu, còn gặp được người đàn ông tốt nhất trần đời tên Cố Thành Trung nữa.
Nếu như cô đi rồi, chắc Cố Thành Trung sẽ tìm được một người thật tốt để bầu bạn cà đời nhỉ.
Cô to gan cầu xin cho mình xem hình ảnh sau này của Cố Thành Trung, xem sau này anh sẽ bầu bạn với ai cả đời.
Nào ngờ đầu trâu mặt ngựa, Cố Thành Trung là người có mệnh thiên sát cô tinh, phải sống một mình suốt quãng đời còn lại.
Hàn Trúc Linh sốt ruột: “Anh ấy là người suất chúng như vậy, sao lại phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại chứ? Chắc chắn là do mấy người tính sai rồi!”
“Sao chúng tôi tính sai được chứ, cô là mối tình cuối cùng của anh ta rồi, đi nhanh lên!”
Đầu trâu mặt ngược giục giã.
“Đi đi cái đầu ông, tôi đi thì anh ba Cố sẽ không có vợ! Tôi không thể đi được!”Hứa Trúc Linh giãy giụa.
“Cô vừa nghĩ thông rồi cơ mà? Chuyện độc thân là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến cô đâu.”
“Ông nói không liên quan thì nó không liên quan à? Đấy là người đàn ông của tôi, hiều chưa! Không đi nữa, tôi muốn về!”
Hứa Trúc Linh cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí và sức mạnh để lao thẳng đến trước mặt mấy người đó rồi đấm mỗi người một nhát.
Mấy người kia không chịu nổi cú đấm đó, ngã vật xuống đất rồi lăn qua lăn lại.
Hứa Trúc Linh tranh thủ thời gian này đề bỏ trốn.
Cô phải đi về.
Cô không thể để yên cho Cố Thành Trung sống một mình suốt quãng đời còn lại được, nếu sống cô đơn từng ấy năm tháng dài đằng đẵng như vậy thì sẽ rất tịch mịch.
Nếu như anh tìm người khác tốt hơn thì chắc chắn cô sẽ rất cam tâm tình nguyện rời đi.
Anh phải sống thật tốt thì cô mới yên tâm được.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng lại đâm vào một vòng tuần hoàn chết chóc.
Không chạy ra nổi…Cô rất sợ hãi, nhưng cũng rất bất lực.
Đột nhiên cô không muốn chết nữa, cô muốn sống tiếp với Cổ Thành Trung cơ.
Thời gian từ từ trôi đi, sau khi xảy ra chuyện đến giờ, C Thành Trung vẫn trông chừng ở bệnh viện, không chịu ăn uống gì.
Người khác khuyên bảo gì thì cũng vô dụng, anh vẫn kiên trì đợi Hứa Trúc Linh tỉnh lại.
Cột mốc hai mươi tư tiếng đồng hồ dần đến gần, nhưng Hứa Trúc Linh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chẳng lẽ ông trời lại tàn nhẫn đến nhường này ư, ông muốn đưa hết những người anh yêu thương đi ư?
Anh hai đi rồi, chẳng lẽ Hứa Trúc Linh cũng sẽ đi à?
Vậy tại sao anh vẫn còn sống chứ.
“Em sẽ rời bỏ anh thật ư?”
Cố Thành Trung nỉ non bằng giọng nói rất bi thương.
Phòng bệnh tràn ngập hơi thở của sự tuyệt vọng.
Cố Thành Trung nhìn chằm chằm vào người trên giường, không dám rời mắt đi dù chỉ một giây.
Dù có ngắm bao nhiêu thì anh vẫn thấy mình chưa ngắm khuôn mặt này đủ lâu, dù cô đã khắc sâu vào trong tim anh, không thể rời khỏi đó nữa rồi.
“Hứa Trúc Linh, đời này Cổ Thành Trung anh chỉ có một người vợ, nếu không phải là em thì anh sẽ không cưới ai khác đâu.” Anh nói từng câu từng chữ một cách rất rõ ràng và mạch lạc.
.