Chương 1924
Đôi mắt đục ngục của ông Nhật Kinh giờ mới sáng lên.
Ông ta nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Các người cũng là nhân vật có tiếng.
Cho dù, hôm nay, thật sự có người đã làm sai chuyện, thì mọi chuyện cũng phải từ từ giải quyết.
Cô ấy đã làm chuyện gì với các người sao?”
“Đừng có mà lẫn lộn linh tinh, mấy người đều là người làm ăn lớn, sao thế, một chút khoan dung này cũng không có mà còn muốn tranh giành vị trí chủ tịch sao? Hôm nay, ngoại trừ đương sự ra thì những người công kích bằng lời nói đều sẽ bị từ bỏ tư cách thành viên của Hiệp hội thương mại.
Cho dù có là trai hay gái cũng phải liên lụy cùng nhau.”
“Tôi nói cho mấy người biết cái gì gọi là có vinh cùng vinh, có suy cùng suy.
Chuyện đến tai cảnh sát, các người cảm thấy tôi đẹp mặt hay mấy người đẹp mặt.
Đều là những người có máu mặt mà lại ở đây tranh luận như những kẻ lang thang đường phố vậy.”
“Anh, nếu như anh cảm thấy anh có thể xử lý, có thể giữ gìn công bằng, anh có thể thay thế tôi.
Nếu anh không phải chủ tịch thì đừng có ở đây phán xét vô trách nhiệm về chuyện này.
Chỉ cần tôi còn ở đây dù chỉ một ngày thì không tới lượt người nói chuyện.”
Ông Nhật Kinh Xuyên Hi đột nhiên tức giận khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Ông ta chỉ vào người vừa mới nói Hứa Trúc Linh là một con chim sẻ, vẻ mặt tức giận khiến cho anh ta toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Nhật Kinh Xuyên Hi, ngay cả cô Trần cũng ngừng khóc.
: Lớp trang điểm trên khuôn mặt của cô ta đã bị trôi đi, vẻ mặt sầu thảm ngây ngốc của cô ta bây giờ cực kì buồn cười.
Hứa Trúc Linh cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Nhật Kinh Xuyên Hi, cô tưởng rằng chuyện của mình đã kết thúc nhưng khi ông ta nói như vậy cô liền cảm thấy ấm áp.
Ông Nhật Kinh không có nói thắng đó là lỗi của cô, mà là nói bất kể người nào phạm sai lầm.
Ông ta không thừa nhận lỗi của cô, và cũng không để cho người khác làm náo loạn chuyện này.
Cô ghi nhận lòng tốt này của ông ta.
Ngay khi mọi người đang náo loạn nhìn nhau và vẫn chưa thể giải thoát khỏi cơn giận của ông Nhật Kinh thì Cố Thành Trung và Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cùng nhau bước tới.
“Có chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Giọng điệu bình tĩnh và mạnh mẽ đánh vào trái tim mọi người và khiến mọi người tỉnh táo trở lại.
Khi cô Trần nhìn thấy Cố Thành Trung đang bước tới, cô ta lộ rõ ánh mắt né tránh tràn ngập sự sợ hãi.
Cô ta muốn lợi dụng sự vắng mặt của Cố Thành Trung để nhanh chóng kết tội Hứa Trúc Linh.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng, ông Nhật Kinh đã có mặt ở đây và không biết vì lý do gì mà ông ta nổi giận, ngược lại khiến cô ta sợ chết khiếp.
Dù sao thì trong phòng tắm cũng không có camera giám sát, cô ta tin rằng những cô gái này sẽ không phản bội lại cô ta, vậy nên cô ta muốn nói gì cũng được.
Trước khi, cô mở miệng nói, ông Nhật Kinh đã kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Anh Trung, tôi sẽ không bao che cho bất cứ người nào, và tôi cũng sẽ không thiên vị cho bất cứ ai cả.
Tôi cho mười phút.
Nếu anh không điều tra ra bất cứ điều gì có lợi thì tôi sẽ phải xử lý chuyện này với anh.
Vợ của anh đã mắc sai lâm, anh sẽ phải gánh chịu hậu quả thay cô ấy.”
“Được rồi, làm phiền ông Nhật Kinh xử lý công bằng.” Cố Thành Trung cung kính nói rằng.
Đến bây giờ anh mới có mặt ở đây bởi vì anh bận xử lý công việc ở bên trong một lúc.
Nếu không phải là Nhật Kinh Xuyên Hi ra mặt để trấn áp mọi người, thì sợ rằng Hứa Trúc Linh sẽ còn áp lực lớn hơn nữa.
Anh khắc ghi sâu sắc lòng tốt này của ông ta.
Anh đi tới trước mặt của cô Trần, cô ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, cơ thể lạnh ngắt ngay cả khi đang trong vòng tay của chồng mình.
Anh Trần cũng nhìn Cố Thành Trung nhiều lần nuốt nước miếng.
Thực sự là khẩu khí của anh quá lớn, áp chế bọn họ, khiến bọn họ sợ hãi không dám nói câu gì.
“Cố Thành Trung… Hứa Trúc Linh đưa bàn tay nhỏ bé, giựt một cái vào vạt áo của anh, cô rất sợ anh dùng vũ lực để giải quyết chuyện này.
Anh rất tin tưởng cô, nhưng hiện tại cô không có chứng cứ để chứng mình cô vô tội, điều này rất bất lợi đối với cô.
Cô lo lăng hành động quyết liệt của Cố Thành Trung sẽ khiến mọi người phàn nàn.
Cố Thành Trung ngoái đầu nhìn cô một chút, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, trong ánh mắt của anh tràn ngập sự dịu dàng, xoa dịu tinh thân đang có chút sợ hãi của cô, để cô không còn cảm thấy lo lắng.
Cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cô đã kìm chế không nói.
Cô rất tin tưởng anh.
“Anh nói là vợ tôi xô đẩy vợ của anh khiến cô ta bị sứt đầu mẻ trán có phải không?”
“Vâng, đúng vậy.” Cô Trần sợ hãi rùng mình.
“Các người cũng đều là nhân chứng, tận mắt chứng kiến sự việc này có phải không?” Anh liếc nhìn đám đông, những người phụ nữ này, ai nấy cũng đều rùng mình, vừa run rẩy vừa gật đầu.
Không ai là không sợ người có địa vị cao quý như anh.
“Tốt, tốt lắm.” Anh chỉ nói vỏn vẹn ba chữ ngắn gọn này, sau đó lấy điện thoại di động ra, trong đó có một đoạn video.
Góc quay của video rất kỳ lạ vì chỉ có thể nhìn thấy phần thân dưới thôi.
Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rằng cả hai không có bất cứ sự đụng chạm thân thể nào, chính là cô Trần bước đến chỗ cái bồn rửa tay rồi tự mình đập mạnh vào nó.
Sau đó thì cô ta ngã xuống đất khóc lóc, la toáng kêu ba kêu mẹ.
; “Hơn nữa, cô Trần cùng mấy người phụ nữ này còn trêu đùa với vợ của tôi.”