“Anh quá dễ mềm lòng nên sẽ cản trở việc em tự lập, không cần giả bộ đáng thương, anh không bị dụ đâu.
Vé máy bay là ngày mai, có chuyên cơ đưa đón, anh sẽ không đưa em đi.”
“Anh nhẫn tâm như vậy sao?”
Hứa Trúc Linh bất mãn nói.
“Cái này gọi là chồng nghiêm dạy được vợ giỏi.”
“Mặt dày, em vẫn chưa gả cho anh đâu.
Không tiền thì không tiễn, em nói anh biết nước ngoài nhiều trai đẹp, anh không đi đừng trách em thuận tiện tán tỉnh vài tên.”
“Hừ!”
Hứa Trúc Linh thở phì phò rời đi.
Cố Thành Trung nghe vậy đành lắc đầu bất đắc dĩ, cô bé ngốc này.
Đảo mắt đã đến hôm sau, Cố Thành Trung thật không đưa cô ra sân bay mà sắp xếp Khương Anh Tùng đưa đi.
Hơn nữa từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Khương Anh Tùng nói anh sợ mềm lòng nên sáng sớm đã chạy đến công ty.
Đàn ông tuyệt tình thật là đáng sợ, nói không tiễn thì không tiễn thật!
Hứa Trúc Linh xách vali đến sân bay, Thẩm Thanh chờ đã lâu.
Sau lưng bà có mười mấy người, đều là người của công ty bà.
Ngôn Minh Phúc cùng Thẩm Thanh lưu luyến chia tay.
“Chào bác à bố mẹ nuôi.”
Không ai để ý.
Ngôn Minh Phúc đang kéo tay Thẩm Thanh, trong mắt hai người tựa như không chứa ai khác, chỉ có lần nhau.
Một người sống sờ sờ như Hứa Trúc Linh đây đứng trước mặt bọn họ cũng không được nhìn tới một cái.
“Bà xã, em thật sự để anh ở lại đây sao? Không có em đêm đến thật tịch mịch lạnh lẽo, không có em mỗi bữa ăn thật tẻ nhạt buồn chán.”
Ồ? Mấy lời này nghe quen thế, không phải lời mình nói hôm qua sao?
Thẩm Thanh có chút không biết làm sao: “Em quản anh làm gì? Anh nên làm gì thì làm đó, buông tay, tới giờ lên máy bay rồi.”
“Bà xã, anh báo hãng delay chuyến bay của em một giờ rồi.”
“Ngôn Minh Phúc, em biết nhất định anh sẽ táy máy tay chân mà.
Em đi lãnh giải đó, không phải dắt díu con cái đi du lịch đâu! Huống chi tập đoàn nhiều việc như vậy, anh không phải nên bận rộn bù đầu bù cổ à?”
“Bà xã, nếu em đã mang mấy đứa nhỏ theo thì cũng mang đứa lớn anh đây theo với.
Anh mua chỗ ngồi cạnh em rồi.”
Ngôn Minh Phúc lấy ra vé máy bay.
Thẩm Thanh không khách khí xé vụn “Bà xã, dù em xé rồi thì khoang hạng nhất anh cũng bao hết rồi.”
“Ngôn Minh Phúc, bà đây đếm đến ba, nhanh cuốn gói!”
“Nhưng…”
“Một, hai,..”
Chữ cuối cùng chưa nói ra, Ngôn Minh Phúc đành xoay người rời đi, đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn ba cái.
“Không được quay đầu, nhanh đi về.”
“Oa, bà xã anh nổi giận cũng thật xinh đẹp, thật hạnh phúc…”
Hứa Trúc Linh không khỏi buồn cười, đôi vợ chồng này đúng là dở hơi, kết hôn đã hơn hai chục năm mà vẫn còn như mấy cặp vợ chồng son, nhưng cũng rất đáng quý.
Cũng không biết sau này cô và Cố Thành Trung già đi sẽ là bộ dạng gì đây.
“Đến rồi à? Mau vào thôi.”
“Mẹ nuôi, mẹ chỉ mang một cái túi xách thôi sao? Thật là tiện, không giống con cả một cái vali to đùng.”
“Ai nói mẹ chỉ có một cái túi xách?”
Thẩm Thanh nhìn lướt qua sau lưng, Hứa Trúc Linh lúc này mới phát hiện, những người theo bà ai cũng xách theo một cái vali to đùng, tất cả đều là của Thẩm Thanh.
Đồ trang điểm, trang sức, lễ phục dạ hội, đồ dùng hàng ngày,… không đếm xuể!
Ôi mẹ ơi.
Còn cô mang theo cái gì? Quần áo thay đổi hàng ngày, mấy gói đồ ăn vặt, còn có quyển đề thi môn đại số mà Cố Thành Trung cưỡng ép nhét vào.
Giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn vậy, cô hoài nghi mình chỉ là một cô chiêu giả mạo.
Bọn họ lên máy bay rồi, Hứa Trúc Linh mỏi mắt chờ đợi bữa ăn trên máy bay.
Khoang hạng nhất quá tốt, còn có thể uống cả rượu vang.
“Thưa bà, đây là bít tết chuẩn bị cho người.
Bởi vì trên máy bay hạn chế sử dụng lửa nên đây là vừa làm xong liền dùng kỹ thuật giữ nóng tân tiến nhất để mang lên máy bay, đảm bảo hương vị không khác gì khi vừa làm xong.
Đây là do ông Phúc đặc biệt chuẩn bị, mời bà.”
“Ừ, lần nào cũng phiền phức như vậy.” Thẩm Thanh bất đắc dĩ nói, sau đó cầm dao nĩa lên ưu nhã cắt thịt.
Nữ tiếp viên xoay người định rời đi lại bị Hứa Trúc Linh gọi lại.
“Còn… Còn tôi?”
“Suất ăn của cô sẽ lập tức được đưa tới.”
“Suất ăn? Tôi không có rượu vang với bít tết sao?”
“Rượu vang thì có, nhưng bít tết là do ông Phúc đặc biệt chuẩn bị cho vợ, chỉ có một phần thôi.”
“Vậy… Cũng không có ai đặc biệt dặn dò gì sao, như là chuẩn bị một phần ăn đặc biệt cho tôi?”
Hứa Trúc Linh lòng đầy mong chờ nói, chẳng lẽ Cố Thành Trung một chút thành ý cũng không có?
“À, có, anh Trung có dặn dò.
Thật xin lỗi cô, tôi quên mất.”
“Tôi đã nói mà, nhất định phải có chút thành ý chứ.”
Hứa Trúc Linh cười nhìn về phía Thẩm Thanh, tựa ý nói người đàn ông của con cũng không hề thua kém nha.
Sau đó nữ tiếp viên đưa đến hai suất ăn.
“Là cái này?”
“Đúng vậy, anh Trung bảo cô có thể sẽ muốn ăn nhiều chút nên bảo tôi chuẩn bị thêm một phần.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này thì ngây như phỗng, mà Thẩm Thanh bên cạnh cũng bật cười khe khẽ.
“Cổ Thành Trung thật hiểu con.”
“Hiểu cái gì mà hiểu, cũng biết con ăn nhiều, sao không biết con cũng muốn ăn ngon?”
Hứa Trúc Linh oán niệm ngập trời mà chọt chọt phần cơm trước mặt, bụng kêu ục ục, không ăn cũng không được.
Cô quả thật chẳng có oán trách gì với đồ ăn, chỉ là… So với rượu vang cùng bít tết cách vách thì lực tác động lên thị giác quá lớn.
Hoàn toàn là cách nhau một trời một vực.
Hứa Trúc Linh vừa ăn vừa tức, mà Thẩm Thanh bên kia lại mang tâm tình trẻ con đi trêu chọc cô.
“Cái này của mẹ cũng ngon, con có muốn ăn một chút không, dù sao gần đây mẹ cũng đang giảm cân.”
“Có thật không? Vậy con liền…”
Cô còn chưa nói hết, Thẩm Thanh chặc lưỡi nói tiếp: “Do chồng mẹ chuẩn bị, con cũng có thể ăn ngon sao?”
“Ầ…
Hứa Trúc Linh cảm thấy tim vừa bị đâm một nhát.
“Cái đó… Bố nuôi đã bao cả máy bay, con có thể ra sau ngồi không?”
“Tùy ý.”
“Con ra phía sau, con sợ con sẽ hộc máu mất.”
Hứa Trúc Linh ngồi máy bay mười hai tiếng rốt cuộc đến được nước Anh.
Đây cũng không phải lần đầu cô tới đây, nhưng lần trước đến quá vội vàng nên vẫn chưa thăm thú được bao nhiêu.
Chỉ vội vã nhìn qua rồi nhanh chóng trở về.
Tiếng Anh của cô không tệ, có thể trao đổi thuận lợi.
Người của buổi từ thiện đã sớm đến đón, dù sao sức ảnh hưởng của Thẩm Thanh ở nước ngoài cũng không nhỏ, là một trong những nghệ sĩ lão làng tiến quân vào Hollywood, vẻ đẹp của bà đã được vô số người nước ngoài công nhận.
Cho dù nay đã ngoài bốn mươi thì bà vẫn là một giai nhân nhan sắc mỹ miều.
Bọn họ đến khách sạn lưu trú, Hứa Trúc Linh còn tưởng là bản thân chỉ cần ăn thì ăn cần ngủ thì ngủ, vui chơi thoải mái một chút liền có thế tham dự dạ tiệc.
Nhưng lại không ngờ Thẩm Thanh lại muốn dạy cô lễ nghi thượng lưu.
Dao nĩa được bày thế nào trong bữa ăn, bị rượu vang dính vào quần áo phải xử lý thế nào.
Còn có lễ nghi khi đi thảm đỏ, rồi còn nhảy khiêu vũ nhất định phải có trong dạ tiệc.
Hứa Trúc Linh vừa xuống máy bay, ngay tại bữa cơm tối đầu tiên đã phải nghe Thẩm Thanh chỉ dạy đủ đường.
“Lưng phải thẳng, dao nĩa khi cắt không nên phát ra tiếng quá lớn, cầm nhẹ để nhẹ.
Miệng chỉ mở ra nho nhỏ thôi, con mở miệng to thế làm gì?”
“Con… Con là người bình thường mài”
“Có thể ở trong xã hội thượng lưu đều là miệng anh đào, nhai kỹ nuốt chậm, không được ham nhiều, phải có chừng mực.
Nếu trước mặt con là bánh ngọt, rượu vang và trái cây thì con chọn cái gì?”
“Con… Con có thể chọn hết không?”
Hứa Trúc Linh yếu ớt hỏi.
.