Hứa Trúc Linh hơi lo lắng nhìn anh, Cố Thành Trung lại giúp cô thả lỏng tinh thần, để ý đến điệu nhạc, hoàn toàn tin tưởng vào bạn nhảy của mình, thế thì mới tập trung hòa vào tiết tấu được.
Hứa Trúc Linh hiểu chỗ nọ chỗ không, bắt đầu di chuyển theo từng cử động của Cố Thành Trung.
Nửa ngày trôi qua vẫn không hề có sự tiến bộ.
Cố Thành Trung cực kì kiên nhẫn, làm lại hết lần này đến lần khác.
Hứa Trúc Linh hơi ngượng ngùng, yếu ớt nói: “Em cảm thấy mình không có khiếu trong bộ môn khiêu vũ này cho lắm đâu, em chỉ thích hợp làm chú chim cánh cụt thôi.”
Cố Thành Trung nghe thế thì lại nhịn không được cười cười.
“Trúc Linh, có việc gì đó mà em rất rất muốn làm không? Anh thấy em cũng không thích ngành tài chính kế toán.
Em cũng chẳng thích xuất hiện trước đám đông, cũng chẳng muốn trở thành một cô công chúa danh gia vọng tộc.
Anh biết em đang rất cố gắng để có thể hoàn thành thật tốt nhưng tất cả những điều đó đều không phải là sở thích của em, em có nghĩ thử xem là bản thân mình thích cái gì và muốn phấn đầu vì nó không?”
“Em…” Hứa Trúc Linh hơi ngạc nhiên, cô chưa bao giờ suy nghĩ tới những vấn đề này cả.
Tại sao lại chọn chuyên ngành này? Hứa Đức Thắng là người đã giúp cô lựa chọn, cô đã quen với việc bị điều khiển.
Nhà họ Hứa bảo cô phải làm gì thì cô sẽ làm cái đó, suy cho cùng thì cô cũng chẳng có đường nào để chống đối cả.
Cô như một chú lừa nhỏ, từ bé đã bị dắt đi, sau khi vùng vẫy đấu tranh không có kết quả thì thoải mái chấp nhận.
Lớn lên rồi, dù không còn dây thừng nữa thì cô cũng tự động đi theo.
Nếu Cố Thành Trung không nhắc nhở thì chắc đến cuối đời cô cũng không hề nhận ra điều đó.
Mỗi người đều có một sở trường của riêng mình, bác sĩ Nguyên Doanh thì có khả năng chữa bệnh cực kì giỏi, Cố Thành Trung thì biết cách kinh doanh, Thẩm Thanh thì là siêu sao quốc tế…
Dường như bọn họ đã sống cực kì vẻ vang, còn cô thì… Đúng là không thích ngành tài chính kế toán, thế nên mỗi lần nhìn đến các đề toán thì lại thấy cực kì đau đầu.
Vậy thì cô giỏi làm việc gì đây?
“Em… Em không có hứng thú gì với cơm ta lắm nhưng lại thích làm mấy món ngọt ăn nhẹ của Tây Âu.
Em học từ dì khá nhiều đấy, làm cũng kha khá… Cái đó, cái đó có được tính là một kỹ năng không?” Hứa Trúc Linh ấp úng hỏi.
“Cũng được tính, thế sau này em có muốn phát triển theo hướng đó không?”
“Liệu nó có… Kém cỏi không thấy tương lai gì không? Ngày nào cũng trốn trong bếp chẳng thấy ánh mặt trời?”
“Không đâu, tất cả các ngành nghề trên thế giới này đều đáng được tôn trọng.
Nếu như em thích thì anh sẽ ủng hộ em, anh cũng tin chắc rằng em có thể làm được rất tốt.
Khoảng thời gian này thấy em chăm chỉ học tập thì cũng có thể nhận ra em thật sự không có tí hứng thú nào với chuyến đi này, vậy nên giây trước anh vừa mới dạy xong thì một giây sau em đã quên béng đi đâu mất.
Những thứ mình không thích thì não sẽ xóa đi nó rất nhanh.”
Hứa Trúc Linh nghe thế lại cảm thấy hơi ngượng.
Anh nói quá đúng, đó chính là sự thật nên cô không cách nào phản bác được.
“Trúc Linh, em có thể nâng cao nhận thức lên, những thứ chúng ta ăn không phải chỉ để chắc bụng mà còn có thể thưởng thức và nhấm nháp.”
“Anh… Anh đang nói móc nói xéo là em có nhận thức kém cỏi đấy hả?” Hứa Trúc Linh hơi buồn bã nói.
“Đó là trọng tâm trong câu nói của anh đấy ư?” Đầu Cổ Thành Trung đầy vạch đen, sao mạch não của cô gái này cứ hoạt động theo cái cách khó hiểu đến thế nhỉ!
“Rõ là anh đang có ý đó mà… Tuy là em không muốn thừa nhận lắm nhưng rõ ràng tất cả những lời anh nói đều là sự thật, trong suốt mười tám năm nay em thật sự chưa bao giờ tự suy ngẫm về cuộc đời mình, Bây giờ thì hình như em đã hiểu ra được một chút và cũng biết mình phải làm thế nào.”
“Em có thể tìm thấy được sở thích của mình thì anh cũng rất vui vẻ.
Đừng mãi nghĩ là bản thân mình quá ngốc nghếch, thật ra em là một cô gái rất thông minh.”
“Thật ư?” Hai mắt Hứa Trúc Linh chợt sáng rực lên, hơi vui vẻ và mừng rỡ.
“Thế nên chắc chắn tối nay em có thể học được cách nhảy điệu Waltz” Hứa Trúc Linh nghe thế thì lại càng tin tưởng hơn bao giờ hết.
Thật ra cô biết rõ Cố Thành Trung chỉ đang cố khích lệ, cổ vũ cô mà thôi, thế nhưng cách này có thể dùng được.
Cô đột nhiên có niềm tin cực kì lớn vào bản thân mình, không bao giờ nghi ngờ về mình nữa.
Cô sáng dạ ra hơi trễ một tí vậy thôi, thật ra cô không hề ngốc nghếch một tí nào cả, chỉ là cô vẫn chưa tìm được một phương pháp chính xác mà thôi.
Hứa Trúc Linh cảm thấy mình có thật nhiều niềm tin, cơ thể nhỏ bé bỗng chốc có thật nhiều năng lượng.
Được Cổ Thành Trung cổ vũ, cô dần dần học được cách nhảy.
Hứa Trúc Linh vui đến chết mất, cô ôm chặt lấy Cố Thành Trung nói: “Chú ba Cố này, anh giỏi thật đấy, anh đúng là người thầy tuyệt vời nhất, giỏi nhất trên đời!”
“Chỉ thuộc về một mình em thôi.”
Cổ Thành Trung thấy cô vui vẻ thì cũng cong môi cười.
“Cố Thành Trung, anh tin rằng em có thể trở nên tốt hơn mỗi ngày đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Đúng vậy, người phải chờ đến thời mới được, từ nhỏ đến lớn không có người nào khẳng định khả năng của em, em sẽ cố gắng hơn gấp ngàn gấp vạn lần.
Dù em có khiến cho tất cả mọi người thất vọng cũng sẽ không để cho anh phải thất vọng.”
“Ngoan, cũng không còn sớm nữa rồi nên em mau đi ngủ cho sớm một chút đi, lần sau lại gọi anh tới.”
“Ừm!” Hứa Trúc Linh gật đầu thật mạnh.
Sau khi Cố Thành Trung đi thì một mình cô nằm trên giường thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Cô đột nhiên tìm được một mục đích sống hoàn toàn mới.
Hôm sau, Thẩm Thanh thức dậy và hoàn toàn không thể ngờ được rằng trên bàn bày đầy những món ăn phương Tây.
Bà ấy hơi ngạc nhiên, tưởng Hứa Trúc Linh gọi người phục vụ bữa sáng.
Hứa Trúc Linh pha một bình cà phê và hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ muốn uống mấy viên đường, mấy muỗng sữa?”
“Nửa viên đường, một muỗng sữa.”
“Sẽ xong ngay ạ.”
Chẳng mấy chốc Hứa Trúc Linh đã bưng một ly cà phê nóng hôi hổi lên bàn và nói: “Mẹ mau tranh thủ lúc nó còn nóng ăn thôi, con muộn nhà bếp của khách sạn để làm riêng đấy, mẹ nếm thử xem.”
Đúng là cô rất thích làm những món phương Tây, có lẽ là do cô từng ăn khá nhiều, hơn nữa ở nhà dì mưa dầm thấm đất nên cũng bắt đầu rất nhanh.
Bàn thức ăn không phải là những món ngon nhất trên đời nhưng trông màu sắc và hương vị cũng đạt chất lượng.
Thẩm Thanh cực kì ngạc nhiên: “Sao con lại nghĩ đến chuyện làm bữa sáng thế này?”
“Đột nhiên tìm được một lĩnh vực con khá am hiểu nên muốn thử một chút thôi.
Đây là lần đầu tiên món bánh mâm xôi này, mẹ nếm thử xem thế nào.
Nếu có điểm nào chưa tốt thì mẹ hãy nói cho con biết, lần sau con sửa.”
“Được thôi.”
Thẩm Thanh ngồi xuống nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ tí nào, có thể nói là sánh ngang với đầu bếp của các khách sạn năm sao.
Con bé này ngốc nghếch khù khờ là thế, cái này không biết cái kia cũng không hay nhưng lại có một tay nghề nấu ăn trời băn đấy.
Quả nhiên những người biết thưởng thức món ngon thì cũng sẽ biết cách làm ra nó.
“Ăn có ngon không ạ?” Hứa Trúc Linh căng thẳng hỏi, đây là lần đầu tiên cô làm thử, cũng không biết kết quả như thế nào.
“Cũng tạm được.”
“Chỉ có tạm được thôi hả…” Hứa Trúc Linh nghe thể thì có hơi thất vọng, cố gắng như thế mà chỉ đổi lại hai chữ tạm được thôi.
Thẩm Thanh thấy ánh mắt đầy ảm đạm của cô thì hơi mềm lòng, suy cho cùng cũng là người lớn, không đành lòng nghiêm khắc với sấp nhỏ quá.
Suy cho cùng thì bàn thức ăn này cũng không tệ tí nào, rất hợp với khẩu vị của bà.
“Có thể sánh ngang với đầu bếp của nhà hàng rồi đấy, tiếp tục cố gắng nữa nhé.
“Thật không ạ? Con sẽ cố gắng! Mẹ ăn nhiều một chút, nếu mẹ thích món này thì con sẽ làm thêm cho mẹ.”
“Sao thế, con thích làm bếp rồi hả?”
“Con học tập không giỏi, cũng không thích chuyện ngành này tí nào nên đó giờ không hề có một chút niềm tin nào, con cảm thấy bản thân mình rất ngốc.
Thế nhưng bây giờ con đột nhiên phát hiện ra cũng không phải là con chẳng thể tiếp thu được bất kì điều gì, ít nhất thì… Thức ăn con làm có người thích ăn, mà con cũng rất thích cảm giác đó.
Con biết cái gì mới là thứ thíc hợp với mình nhất, có lẽ con không phải là một người giỏi học toàn nhưng con có thể làm cho người mình thương những món ăn thật ngon.”
“Mọi người vui vẻ khi ăn nó thì con cũng vui vẻ.”
Hôm nay Hứa Trúc Linh có vẻ hoạt bát vui vẻ hơn bình thường, so sánh với cô hôm qua thì dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Từ khi sang nước Anh cô vẫn không hề có chút tự tin nào nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại dần dần hiểu và ngộ ra được nhiều thứ, dường như cũng trở nên to gan can đảm hơn rất nhiều.
Nhìn thẳng vào điểm yếu của bản thân mình và cố gắng vượt qua.
Cũng tìm ra được ưu điểm của chính mình và tiếp tục duy trì.
Sống trên đời này sợ nhất là sự vô tri vô giác, chẳng làm được tích sự gì.
Mặc dù sau lưng có người che chở, nhưng nếu như bản thân người đó không có một chuyện mình muốn làm thì trái tim sẽ trống rỗng lắm.
Đó chính là lý do lại sao cô luôn chán nản và thiếu tự tin.
“Con sẽ ngày càng tốt lên thôi, mẹ cũng tin tưởng vào con đấy.”
Nghe được lời khẳng định ấy thêm một lần nữa, Hứa Trúc Linh cực kì kinh ngạc.
Thì ra… Thì ra tất cả mọi người đều tin tưởng vào cô, không có ai tạt nước lạnh, cũng chẳng có ai dè bỉu khinh thường mà họ đều cổ vũ cô tiếp tục tiến lên.
Ôi trời hạ, cô thật là hạnh phú!
.